Đọc truyện online, truyện hay tuyển chọn.

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 1: Đừng cố tỏ vẻ, tỏ vẻ sẽ bị sét đánh



Chương 1: Đừng cố tỏ vẻ, tỏ vẻ sẽ bị sét đánh

Nam Tầm đã chết. Vì cứu một đứa trẻ băng qua đường trái phép, cô bị xe tông thẳng vào, tan xương nát thịt, chết đến không thể chết hơn.

Nhưng giờ đây, cô mở mắt ra, xung quanh chỉ thấy một mảnh tối đen.

Đây là đâu? Tại sao đen kịt thế này, chẳng thấy gì hết? Hay là…

Trời đất ơi, cô vì cứu người mà chết thảm như thế, chẳng lẽ không được lên thiên đường mà lại xuống địa ngục?

Nam Tầm vừa định mắng chửi ầm lên, thì trước mắt cô, bóng tối đột nhiên xoáy lại, như một cơn lốc dữ dội.

Cơn lốc ấy càng xoáy càng mạnh, ánh sáng từ đó càng ngày càng rực rỡ. Cuối cùng, nó bùng nổ, biến thành bầu trời đầy sao lấp lánh ngay trước mắt cô!

Nam Tầm ngây ngẩn nhìn cảnh tượng kỳ diệu ấy.

Bỗng, có tiếng lộc cộc vang lên.

Nam Tầm trợn to mắt. Một con ngựa trắng như tuyết phóng từ bầu trời đầy sao ra, vẽ nên một đường cung tuyệt đẹp trên không trung, rồi đáp xuống ngay trước mặt cô.

Con ngựa ấy có bốn chân dài thẳng tắp, bộ lông óng mượt bay phấp phới, đuôi xòe ra như một chiếc ô nhỏ, điểm xuyết những tia sáng lấp lánh tựa ngôi sao.

“Muốn sống tiếp không?” Con ngựa trắng nhìn Nam Tầm và hỏi.

Bên ngoài, Nam Tầm giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bên trong thì kinh hoàng như bị sét đánh, đầu óc quay cuồng rối loạn.

Cô vừa chết xong, vậy mà lại gặp một con ngựa, và con ngựa này còn biết nói?!

“Ta là thần thú Hư Không Thú, chủ nhân của thời gian và không gian, sở hữu sức mạnh thần kỳ. Ta có thể xé rách hư không, du hành thời không, quay về quá khứ hoặc bước tới tương lai,” con ngựa trắng tuyên bố.

Xé rách hư không? Du hành thời gian?

Nam Tầm ban đầu ngơ ngác, sau đó bật cười ha hả, chỉ tay vào nó: “Ngựa ơi, đừng đùa ta chứ, ha ha ha…”

Nhưng cô chưa kịp cười đủ, một luồng áp lực khổng lồ bất ngờ ập đến. Linh hồn cô bị bóp nghẹt đến méo mó!

Chỉ trong chớp mắt, cô đã đứng trong một tòa đại điện cổ kính, nơi những người phụ nữ mặc váy áo dài thướt tha như trong phim cổ trang.

Nam Tầm đứng ngây ra như tượng đá, chưa kịp nhìn kỹ thì linh hồn cô lại bị vặn xoắn.

Cứ thế, mười mấy lần liên tiếp, cô được đưa đi khắp các thế giới khác nhau: từ thế giới quý tộc cổ đại, thời dân quốc quân phiệt, đến không gian hiện đại, tu tiên giới, thậm chí cả xã hội nguyên thủy, nơi mọi người chỉ mặc lá cây che thân.

Hư Không Thú phe phẩy chiếc đuôi lấp lánh của mình và nói: “Chỉ cần ngươi giúp ta thanh lọc những linh hồn đầy sát khí và ác khí, tích lũy đủ công đức, ta sẽ cho ngươi cơ hội quay về quá khứ, thay đổi kết cục thảm khốc của mình.”

Nam Tầm chớp mắt, hỏi: “Ý ngươi là ta phải đối phó với những kẻ kiểu như tâm lý biến thái, sát nhân cuồng loạn, muốn hủy diệt thế giới ấy à?”

Hư Không Thú im lặng.

Nam Tầm cũng im lặng một lúc, rồi cười khẽ: “Được thôi, dù sao ta cũng chết rồi. Làm vụ này cũng chẳng thiệt thòi gì, đúng không?”

Nụ cười của cô rực rỡ như sao trời, đôi mắt đen láy còn sáng hơn cả ánh sao.

Hư Không Thú hài lòng gật đầu.

Ngay sau đó, nó bắt đầu co lại, nhỏ dần, cuối cùng biến thành một quả cầu lông tròn xoe.

“Ngươi… làm sao lại thành thế này?” Nam Tầm ngạc nhiên, mắt sáng rỡ.

Hư Không Thú - giờ đã trở thành một quả cầu lông đáng yêu - bẽn lẽn uốn éo: “Không phải tại vừa rồi ta tốn quá nhiều linh lực đưa ngươi qua các thế giới sao, nên phải trở về hình dạng ấu thú để hồi sức.”

“Phụt, thế mới nói, đừng có tỏ vẻ, tỏ vẻ là bị sét đánh liền, ha ha ha…” Nam Tầm cười ngặt nghẽo, tiếng cười lanh lảnh đầy thích thú.

Hư Không Thú xụ mặt, vung móng vuốt nhỏ và lạnh lùng nói: “Linh hồn khế ước ký kết xong. Chuẩn bị bước vào thế giới đầu tiên…”

“Khoan đã, ta còn chưa chuẩn bị —” Nhưng Nam Tầm chưa kịp nói hết, linh hồn cô đã bị kéo đi, chìm vào bóng tối.

Phụt!

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, như tiếng lưỡi dao sắc nhọn xuyên qua máu thịt.

Nam Tầm vừa mở mắt, đã cảm nhận được thứ gì đó bắn lên mặt mình.

Cô giơ tay sờ thử.

Sền sệt, đỏ tươi. Là máu.

Trước mặt cô, một cái đầu máu me đầm đìa đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nam Tầm: …

Loading...