Nghe Nói Nam Chính Là Mèo

Chương 6



11.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã trải qua ba cú sốc lớn khiến tôi nghi ngờ nhân sinh:

Thứ nhất: Suýt nữa bị ép cưới một con heo rừng đen sì.

Thứ hai: Bị bán làm nô lệ cho hoàng thất.

Thứ ba: Con mèo tôi cưng nựng suốt cả năm trời… thật ra là một con hổ.

Dây thừng lúc nào cũng đứt ở đoạn yếu nhất, vận đen cũng chỉ bám lấy đứa khổ nhất.

Tôi quay đầu lại.

Đặc Môn đang lười biếng dựa vào khung cửa, giọng điệu thản nhiên.

“Chúng ta sống chung từng ấy thời gian, vậy mà em cũng không nhận ra?”

“Cái kiểu yêu thương ‘chú mèo nhỏ em yêu nhất’… là thế này à?”

Tôi: “……”

A a a! Không phải đâu! Mẹ xin lỗi con, mẹ có thể giải thích mà!

Tôi bị Đặc Môn kéo về nhà.

Phù Lỵ Ân định đuổi theo nhưng bị Caster ngăn lại.

Trên đường về, đám hầu gái chưa từng thấy Đặc Môn với biểu cảm như thế bao giờ, ai nấy đều sợ đến mức né xa cả mét.

Cuối cùng, chúng tôi về đến phòng mà không gặp trở ngại gì.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và anh ta.

Tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ.

Con mèo tôi ngủ chung, tắm chung mỗi ngày, sao giờ lại biến thành một người đàn ông cao lớn như thế này!

Hình như Đặc Môn nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, anh ta thản nhiên nói:
“Đừng sốc quá.”

“Hồi Phù Lỵ Ân nhặt cái quả trứng đó về cũng đâu ngờ sau này lại nở ra Caster.”

"So với cậu ấy, tôi khá hơn nhiều."

Chúng tôi im lặng nhìn nhau.

Tôi lén tiến lại gần, không kim được gọi thử:
“Phát Tài…”

Anh nhướng mày: “Gì vậy?”

Tôi nhỏ giọng: “Cho em xem tai lông xù của anh một chút được không? Em chưa bao giờ thấy tai của thú nhân.”

Đặc Môn: “……”

Anh ta lạnh lùng trả lời:
“Tôi không còn là Phát Tài nữa. Tôi là thái tử của Thú Tinh Vũ Trụ — Đặc Môn.”

Tôi níu tay áo anh, năn nỉ:
“Chỉ một chút thôi mà, em thật sự chưa thấy tai thú nhân lần nào hết.”

Đặc Môn: “…… Một phút.”

Tôi mặc cả: “Năm phút nha?”

Một tiếng sau.

Hầu gái bưng cơm tới, vừa đẩy cửa vào đã thấy tôi đang nằm sát bên Đặc Môn, tay vẫn đang nghịch tai anh ấy như nắn tai mèo.

Vị thái tử cao quý của họ nằm trần trụi trên giường, mặt đỏ như gấc, nghiến răng chịu trận.

“Chơi xong chưa?”

“Em chơi thêm đuôi được không?”

“Không.”

“Chút xíu nữa thôi…”

“5 phút.”

Hầu gái khẽ đóng cửa lại.

Ái chà — ai nói Đặc Môn có con riêng vậy? Hóa ra hai người tình cảm lắm mà!

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, con người hiếm có thật là phương thuốc kỳ diệu.

Chỉ tiếc… cô gái ấy lại không biết rằng —
Tai và đuôi của thú nhân rất nhạy cảm.

Huống hồ… đây lại là thái tử của họ!

NGOẠI TRUYỆN

Khi Đặc Môn tỉnh lại, xung quanh là những tòa nhà cũ kỹ.

Anh chưa từng thấy kiểu kiến trúc đó bao giờ, chỉ nhớ đã từng học qua trong tiết lịch sử.

Sau khi bị hút vào hố đen, anh không ch-t.

Mà… xuyên không về một thế giới hàng tỷ năm trước.

Ở đó chỉ có con người.

“Meo meo —” Một cô gái ngồi trước mặt anh, huýt sáo, “Meo meo, lại đây nào, meo meo —”

Đặc Môn cau mày.

Sống hơn hai mươi năm, chưa từng có ai dám coi anh là mèo.

Anh quay người định chuồn, nhưng lại bị cô gái kia túm gáy kéo về.

"Ra ngoài lạnh lắm." Cô gái giọng nhẹ nhàng, "Mình đưa cậu về nhé."

Tuy nhiên, nhiệt độ trong phòng cũng chẳng ấm áp là bao.

Trong phòng còn có một người phụ nữ trung niên đang chửi rủa:

“Lại nhặt thứ gì về nữa vậy hả? Nhà này đâu rảnh nuôi mấy thứ vớ vẩn đó!”

Cô gái khẽ nói: “Con sẽ tự chăm sóc nó.”

Cửa đóng sầm lại, tiếng mắng vẫn vọng ra ngoài.

Mùa đông lạnh cắt da, trong nhà lại không có máy sưởi ấm.

Cô gái áy náy nói:

"Mình có một cái lò sưởi nhỏ, lát nữa chúng ta sưởi tay nhé. Mấy ngày nay gia đình chưa đóng tiền điện, cậu chịu đựng một chút nhé."

Anh muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.

Chỉ có thể lặng lẽ để cô tắm rửa, cho ăn, chăm sóc mình.

Đặc Môn vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa tự hỏi, cô gái này có phải quá tốt bụng không.

Anh chỉ là một con mèo hoang ngoài đường thôi mà..

Nhưng Minh Du thật sự rất tốt với anh.

Cô ấy cho anh ăn, sợ anh lạnh nên đốt lửa sưởi, lo anh buồn nên mua đồ chơi cho anh.

Dù không cam tâm, nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt mong đợi của Minh Du, anh chỉ có thể miễn cưỡng "meo meo" vài tiếng.

Rồi giả vờ thích thú, cào cào miếng ván và quả bóng len.

Tất cả… đều có thể chịu đựng được.

Chỉ có một việc là không thể — đó là ngủ chung với cô ấy!

Đặc Môn thở dài trong lòng, cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ, lén lút chui ra ngoài chăn.

Nhưng vừa nhúc nhích thì bị Minh Du bắt gặp.

Cô dí sát mặt lại:

“Sao ngại thế? Nhỏ nhỏ vậy mà đáng yêu quá trời~”

Đặc Môn: "......"

Cái gì mà nhỏ nhỏ chứ!

Dù vậy, anh vẫn thấy cuộc sống này… cũng không tệ lắm.

Cho đến một ngày.

Minh Du đi học về, ôm anh và khóc nức nở.

Anh luống cuống, muốn an ủi, nhưng không thể nói thành lời.

Chỉ có thể dùng cái móng nhỏ gãi gãi đầu cô ấy.

Lúc đó anh mới nhận ra — cơ thể này không thể làm gì cho cô nữa.

Anh phải trở lại hành tinh mẹ, biến trở lại thành chính mình.

Sau đó, Caster phát hiện tín hiệu anh để lại.

Đội cứu hộ đến đón anh đi, đúng lúc Minh Du không có nhà.

Cửa khoang tàu từ từ đóng lại.

Trong lòng đang lo lắng, thì bỗng một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu anh:

【Đặc Môn, cậu muốn đưa cô ấy về Thú Tinh Vũ Trụ không?】

Anh lập tức hiểu, không có bữa ăn nào miễn phí. Người này chắc chắn có điều muốn trao đổi.

“Điều kiện là gì?”

【Đổi lấy mạng sống của cậu, tôi sẽ giúp cậu.】

Đặc Môn không thể từ bỏ quyền lực.

Vì nếu Minh Du đến thế giới của anh, anh không đủ mạnh thì sao bảo vệ được cô?

Còn về sức khỏe…

Anh vốn đã được cô cứu rồi.

Anh bằng lòng đổi lấy chính cơ thể này để Minh Du có thể sống mãi vui vẻ, tự do.

“Được.”

Anh chìa tay ra, đập tay với một bàn tay vô hình.

Thoả thuận có hiệu lực từ khoảnh khắc ấy.

“Thỏa thuận xong.”

(Hết).

Loading...