Nơi Thảo Nguyên Vẫy Gọi
Chương 01
1.
Cao Vũ Phàm không ngờ tôi lại từ chối anh ấy, cảm xúc trở nên kích động.
“Đoạn Hân Đồng, mẹ anh một mình nuôi anh lớn, bà ấy là người quan trọng nhất trong cuộc
đời anh, anh không thể bỏ mặc bà ấy tự đi thi được.”
Dì Trương ngã xuống đất bất động, người lái xe máy điện bên cạnh cũng sợ đến tái mét mặt mày.
“Em thật sự không muốn giúp anh sao?”
Anh ấy lớn tiếng chất vấn tôi.
“Miệng thì nói thích anh, hy vọng anh có thể đạt được thành tựu tốt hơn, hóa ra đều là lừa gạt, có chuyện xảy ra anh mới biết, em căn bản là một người ích kỷ.”
Tôi cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Phần nghe tiếng Anh bỏ lỡ thì chỉ có thể đoán thôi, hơn nữa đến muộn quá 15 phút là không được vào phòng thi nữa.”
Anh ấy đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Với cái thành tích của em, có thêm mấy chục điểm hay bớt mấy chục điểm cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng lẽ em tưởng nghe được phần nghe là có thể thi đậu một trường đại học 211 sao?”
Tôi nghẹn thở, không dám tin đây là lời Cao Vũ Phàm nói.
Cao Vũ Phàm luôn vững vàng ở vị trí số một toàn khối, tôi rất rõ kì thi đại học quan trọng với anh ấy như thế nào.
Để tiết kiệm thời gian ôn tập cho anh ấy, mỗi trưa tôi đều đi xếp hàng ở сăng tin mua cơm trưa cho anh ấy.
Để anh ấy có thể bù đắp những thiếu sót, tôi nhờ người thu thập đề ôn tập của các trường trọng điểm khác đưa cho anh ấy.
Nhưng nhìn thấy trên bình luận, anh ấy vì khống chế điểm số mà cố ý bỏ qua hai bài toán điểm cao, tôi có chút khó thở.
“Đó chẳng phải là học sinh xuất sắc sao? Có chuyện gì vậy?”
“Còn 20 phút nữa là bắt đầu thi rồi, đừng xem nữa, mau đi thôi.”
Các thí sinh đi ngang qua bàn tán xôn xao, tiếng xe cứu thương cũng từ xa vọng lại gần.
【Nữ phụ sao vậy? Chó liếm mà không giúp đỡ à? Nam chính lần này bị cô ấy hại thảm rồi.】
【Nữ chính đến rồi, chẳng lẽ muốn nữ chính bảo bối đưa người đi bệnh viện sao? Đừng mà! Đừng ảnh hưởng đến kì thi đại học của cô ấy!】
“Vũ Phàm sao vậy? Anh không sao chứ?”
Tôi ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng của Dương Vận Thanh in vào mắt tôi.
Cô ấy chính là nữ chính mà bình luận nhắc đến sao?
Giọng Cao Vũ Phàm có chút yếu ớt.
“Mẹ anh bị người ta đâm xe, ngất đi rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Sắp thi đến nơi rồi.”
Cao Vũ Phàm bình tĩnh lại.
“Không sao, anh sẽ nghĩ cách giải quyết, em mau đi vào phòng thi đi, đừng nghĩ lung tung, cố gắng thi tốt.”
Bình luận đột nhiên lại náo nhiệt lên.
【Yêu hay không yêu rõ ràng lắm, thấy chưa, nam chính rõ ràng bản thân lo lắng muốn ch còn an ủi nữ chính đừng nghĩ lung tung, quá men luôn!】
【Đúng vậy, nữ chính bảo bối cố gắng thi tốt, cố lên cùng nam chính vào một trường nhé!】
Tôi nhìn những dòng chữ náo nhiệt đó, lặng lẽ lùi lại hai bước.
Xe cứu thương đến, tôi muốn tiến lên giúp đỡ đưa người lên cáng nhưng bị Cao Vũ Phàm đẩy ra.
“Không cần cô giả vờ giúp đỡ.”
Trước khi lên xe cứu thương, ánh mắt Cao Vũ Phàm lướt qua tôi rồi dừng lại trên mặt Dương Vận.
“Đừng lo lắng, đi đi, cố gắng thi tốt.”
Ngồi trong phòng thi, tôi nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Từng chữ từng câu trong phần nghe tôi đều nghe vô cùng chăm chú.
Cho đến giây cuối cùng của bài thi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi phòng thi, quả nhiên tôi không thấy Cao Vũ Phàm.
Bạn thân Lý Duyệt nhìn thấy tôi, lập tức khoác tay tôi.
“Giải phóng rồi! Lớp trưởng hẹn tối cùng nhau đi thuyền, cậu và Cao Vũ Phàm đi cùng không?”
Tôi lắc đầu, tôi thậm chí còn không biết anh ấy có kịp quay lại dự
thi không.
“Ê? Đó chẳng phải là Cao Vũ Phàm sao?”
Tôi nhìn theo hướng tay bạn thân chỉ, dưới gốc cây long não cao lớn, Cao Vũ Phàm và
Dương Vận đứng cạnh nhau.
Anh ấy chặn một chiếc taxi, đưa tay che đầu cho Dương Vận khỏi va vào, rồi cùng cô ta lên xe.
“Họ đi đâu vậy? Không phải, Cao Vũ Phàm sao không đợi cậu?”
Lý Duyệt đột nhiên nhận ra sự lúng túng và thất vọng của tôi, lập tức im lặng. “Họ đi bệnh viện rồi.”
Tôi kể cho Lý Duyệt nghe chuyện xảy ra ở cổng trường thi buổi trưa, nhưng không nhắc đến những gì bình luận nói.
Lý Duyệt bất bình.
“Dựa vào cái gì mà bắt cậu đi đưa mẹ anh ta, chỉ có Cao Vũ Phàm hôm nay thi Cao khảo thôi chắc? Dù anh ta là nhất, cũng không thể tùy tiện bắt bạn gái mình bỏ thi được.”
Tôi nhớ lại bình luận nói anh ấy vốn định sau khi thi xong sẽ chia tay, cười khổ một tiếng.
Cũng tốt, dứt khoát một chút, đỡ cho tôi còn bị lừa dối mấy năm nữa.
Tôi không đi thuyền cùng Lý Duyệt và mọi người, ăn tối xong liền nhốt mình trong phòng.
Tôi mở khung chat với Cao Vũ Phàm, một đoạn tin nhắn gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cuối cùng
chỉ hỏi một câu tình hình dì thế nào.
2.
Các bạn học thi xong chat trong nhóm cả nghìn tin nhắn, nhưng khung chat của Cao Vũ
Phàm lại im lặng đến lạ thường.
Tôi giống như một tử tù bị trùm đầu, đang chờ lưỡi dao nhân từ của đao phủ.
Sau đó tôi không nhịn được mà mở trang cá nhân mới đăng của Dương Vận.
【Lần đầu tiên thấy anh như vậy, không sao đâu, có em đây.】
Trong ảnh, ánh đèn đường kéo dài bóng dáng chàng trai.
Dù không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người Cao Vũ Phàm tôi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chỉ có điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh ấy là xa lạ.
Chỉ là một bóng lưng thôi, tôi cũng cảm nhận được sự thất vọng của anh ấy.
Tôi chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, muốn gọi điện cho anh ấy.
Nhưng những dòng bình luận kia lại hiện ra.
【Nam chính sắp vỡ vụn rồi, từ nhỏ đến lớn chưa thi tệ như vậy bao giờ, nữ chính bảo bối mau ôm anh ấy đi, đừng để anh ấy một mình buồn bã!】
【Đúng đó đúng đó, mau xoa đầu anh ấy đi, rồi tiện thể thưởng cho anh ấy một nụ hôn, đừng đợi đến đám cưới nam chính và nữ phụ mới đi cướp người nhé.】
【Nữ chính sao không hiểu gì hết vậy, trong mắt anh ấy toàn là em rất yếu đuối cần được vuốt ve đó!】
Tôi trừng lớn mắt nhìn những dòng chữ đó, tắt cuộc gọi vừa mới bấm.
Dù chúng tôi đã bước vào lễ đường hôn nhân, anh ấy vẫn bỏ rơi tôi sao?
Vậy thì tôi còn cố gắng làm gì nữa, cứ nhất định phải làm một vai phụ trong câu chuyện của họ?
Nhưng tôi đợi cả đêm, không nhận được hồi âm của anh ấy cũng không thấy anh wđề nghị chia tay.
Ngày hôm sau, chuyện mẹ Cao Vũ Phàm nhập viện đã lan ra.
Những người bạn quen biết rủ nhau đến bệnh viện thăm.
Chúng tôi xách hoa quả vừa đến phòng bệnh đã gặp Cao Vũ Phàm vẻ mặt mệt mỏi.
Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu rất lạnh nhạt.
“Cô đến đây làm gì?”
“Xin lỗi, hôm qua đã không đưa mẹ anh đến bệnh viện, em…”
“Đoạn Hân Đồng, cô không cần giả bộ ở đây, cô là người thế nào, tôi đã nhìn thấu rồi.”
Trong phòng bệnh dì Trương đã tỉnh lại, giọng bà còn hơi yếu.
“Tiểu Phàm sao vậy con?”
“Bọn con đến thăm dì ạ.”
Cao Vũ Phàm tránh đường, mọi người vào phòng bệnh hỏi thăm dì Trương.
Nhưng anh ấy lại cố tình chặn tôi lại.
Các bạn nhìn cảnh này, nhất thời không biết nói gì.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, lặng lẽ đưa giỏ trái cây cho anh ấy.
Anh lại đẩy mạnh giỏ trái cây ra, nhỏ giọng nói một câu:
“Tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
Sau đó anh ấy quay người đóng sầm cửa trước mặt tôi.
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, những dòng chữ kia lại trở nên rất rõ ràng.
【Nam chính thông minh đó, mẹ chính là bị sự chăm sóc chu đáo của nữ phụ cảm động, bây giờ trực tiếp không cho nữ phụ cơ hội này, mẹ cũng sẽ không ép nam chính ở bên nữ phụ nữa.】
【Nhưng, nam chính sao còn chưa đề nghị chia tay?】
【Đúng đó, không phải nên dứt khoát chia tay sao? Còn giữ lại loại bạn gái ích kỷ này ăn Tết à?】
Nhìn những dòng chữ đó, tôi thật sự tức giận, giúp anh ấy là tôi đạo đức giả, không giúp anh ấy là tôi ích kỷ.
Nhưng có ai nghĩ đến tương lai của tôi? Mấy ngày nay, tôi không tự tìm phiền phức gửi tin nhắn cho Cao Vũ Phàm.
Ngược lại tôi gọi cho bố mấy cuộc, nói chuyện về việc chọn trường, còn nhờ ông ấy liên hệ giúp tôi thực tập.
Mấy năm trước công ty của bố tôi chuyển vào miền Nam, ông ấy luôn muốn tôi thi vào đại học miền Nam.
Nhưng vì Cao Vũ Phàm, tôi luôn định ở lại thành phố này, dù không thi đỗ trường của anh ấy, nhưng ít nhất cũng có thể ở cùng thành phố với anh ấy.
Bây giờ đã quyết định chia tay, tôi lại muốn rời xa anh ấy thật xa.
Trước khi có điểm, lớp trưởng tổ chức liên hoan cả lớp.