Tiểu Hồ Ly Chỉ Muốn Ăn Bánh Ngọt
Chương 1
1.
Ta tên là Viên Viên, là một con hồ ly nhỏ đang tu luyện trên núi Thanh Sơn.
Ta rất thích những món bánh ngọt của nhân gian, vì vậy đã nghiên cứu kỹ lưỡng thời gian mà con người cúng bái.
Giống như hôm nay, khi âm thanh "boong boong" vang lên, ta biết rằng—
Dưới núi lại sẽ có những loại trái cây và bánh ngọt mới!
Nhân lúc đêm khuya vắng vẻ, ta lén lút chui qua hàng rào nho vào trong chùa.
Tuy nhiên, đêm nay khác hẳn với mọi lần. Ngôi chùa không còn tiếng tụng kinh nhẹ nhàng mà thay vào đó là bầu không khí có chút… căng thẳng? Dường như có rất nhiều hơi thở xa lạ ẩn trong không khí.
Ta không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng chạy vào nơi thờ cúng.
Ánh trăng chiếu rọi vào những chiếc bánh tròn trịa trên đĩa hoa sen như đang vẫy tay chào mời ta.
Ta vừa định ngoặm lấy chiếc bánh ngọt trên cùng để nhảy xuống bệ thờ, thì bất ngờ xảy ra biến cố.
Một tiếng "bịch" nhỏ vang lên, chiếc bánh vừa vào miệng ta đã rơi xuống đất.
Nó lăn vài vòng vương đầy bụi đất.
Nhưng ta không kịp tiếc nuối.
Bởi vì ngay lập tức một người đàn ông mặc y phục hoa lệ với khí thế ngút trời đã bắt lấy đuôi ta, rồi siết chặt cổ ta.
Hắn mạnh mẽ giữ ta trong lòng ngực mình, ta cảm nhận rõ rệt nhịp tim mạnh mẽ của hắn, giọng nói trầm thấp đầy uy lực vang lên—
"... Bắt được ngươi rồi."
Tay hắn siết cổ ta hơi run run, tim ta cũng theo đó mà đập thình thịch.
Chỉ là ăn trộm bánh thôi mà, hắn sẽ không tức giận đến mức muốn bóp chết ta chứ?
Không được, không được, ta vừa mới hóa thành hình người không lâu, cũng chưa ăn đủ bánh ngọt nhân gian mà!
"Gan cũng to đấy." Hắn lạnh lùng nói, giọng nói trầm xuống.
"Dám ăn trộm bánh ngọt của ta."
... Xong rồi, lại còn ăn trộm ngay bánh của đương kim hoàng đế Tần Dục!
Các ngươi nhân loại, không phải, các ngươi hoàng đế nửa đêm không ngủ à?!
2.
Thỉnh thoảng, ta nghe được những khách hành hương thì thầm bàn tán về vị đế vương trẻ tuổi vừa kế vị kia: thủ đoạn sắt máu, quyết đoán tàn khốc.
Ta quyết định nhắm mắt giả chết.
Ước chừng một lúc sau, ta nghe thấy tiếng cười khẽ đầy giễu cợt của Tần Dục. Hắn buông cái tay đang nắm đuôi ta ra, rồi chậm rãi dịch lên trên, từng chút từng chút vuốt ve bộ lông của ta.
Ta không kìm được run lên một cái. Đá... đáng sợ quá đi!
Tần Dục ghé môi vào tai ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trêu chọc:
“Lông mượt, da mịn, đúng là món hàng tốt. Đã chết rồi thì lột da lông làm áo choàng cũng không tệ.”
Ta ngay lập tức ngẩng đầu lên.
Không được, tuyệt đối không được mà!
“Sống rồi à?” Tần Dục nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói lộ rõ ý cười:
“Lần sau giả chết thì nhớ khống chế cái đuôi cho tốt.”
Ta đang suy nghĩ xem có khả năng dùng một cú vuốt cho hắn ngất luôn không, thì ngay giây sau đã nghe thấy tiếng binh khí giao nhau ngoài cửa. Không lâu sau, có người rên khẽ một tiếng, hình như ngã xuống rồi.
“Bệ hạ, bắt được một kẻ lén la lén lút.” Giọng nói ngoài cửa trầm ổn và cung kính.
Tần Dục cau mày, không hiểu sao ta lại cảm thấy hắn càng tức giận hơn.
Tần Dục bỗng nhấc ta khỏi lồng ngực hắn, ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ấn chặt lên vai trái.
Hắn kéo vạt áo choàng bên trái lên, hoàn toàn phủ lấy ta, sau đó vỗ mạnh một cái lên lớp vải che ngoài, lạnh lùng ra lệnh:
“Thu tay vào.”
...
Đừng cản ta! Ta muốn cào nát cái mặt hắn!
Ta ngoan ngoãn rụt tay trái xuống, chui vào trong áo choàng rộng lớn của hắn.
Bên dưới móng vuốt là phần ngực của Tần Dục, tim hắn đập rất nhanh, có lẽ tim của loài người đều đập nhanh như vậy nhỉ?
3.
Ta bị ép phải nằm dưới lớp áo choàng của hắn, tuy ấm áp thật, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì bên ngoài.
Tuân theo nguyên tắc sống của loài hồ ly: “ngã ở đâu, nằm ở đó”, ta dịch người một chút, đổi sang tư thế dễ chịu hơn.
Tần Dục đè tay ta lại, có vẻ khựng một chút: “Đừng cử động lung tung.”
Cử động cái lông ấy! Ta đâu phải đồ trang trí, sao mà không nhúc nhích cho được!
Ngay sau đó, ta nghe thấy tiếng cửa “két” một cái mở ra, tiếng gió gào rít lên rõ ràng hơn.
“Tham kiến bệ hạ.” Giọng nói trầm ổn lại vang lên lần nữa.
“Không cần lãng phí thời gian, giết đi.” Đây là lần đầu tiên ta nay ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đến vậy của Tần Dục:
“Triệu tập toàn bộ người, lập tức hồi cung.”
Giết người? Không được không được, không thể sát sinh trong chùa được!
Ta nhân lúc hắn lơ là, len lén thò đầu ra khỏi áo choàng. Có lẽ trong lòng hắn quá ấm, vừa mới thò ra ngoài ta đã thấy lạnh run người.
Nhìn xuống, ta thấy mấy tên thị vệ mang đao, nhưng mà sao bọn họ lại mặc áo tăng lạ vậy?
Ta chưa kịp suy đoán gì, thì cách đó không xa, thấy một người đàn ông bị thị vệ đè xuống, quỳ rạp dưới đất. Hắn cúi đầu, trong đêm ta ta không nhìn rõ nét mặt.
Nhưng quanh người hắn như quẩn quanh đầy mùi máu tanh và oán khí, khiến ta có cảm giác khó chịu khó mà diễn tả.
Ta muốn bước lên xem rõ tình hình.
Ngay khi ta cố hết sức chui ra khỏi lòng bàn tay của Tần Dục, thì người kia cũng thoát khỏi sự khống chế, lao thẳng ta trước mặt Tần Dục với tốc độ cực nhanh, tay cầm dao găm, nhắm thẳng vào ngực hắn.
Trong khoảnh khắc như điện xẹt, ta thấy mũi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cùng khuôn mặt
dữ tợn của kẻ hành hung. Theo phản xạ, ta quay người lại chắn trước ngực Tần Dục.
Sự thật chứng minh rằng, lòng hiếu kỳ không chỉ hại chết mèo, mà còn hại chết cả hồ ly.
Sự thật cũng chứng minh rằng, làm hồ ly thì không thể quá mềm lòng, kiếp sau ta phải làm hồ ly hại nước hại dân, suốt ngày ăn bánh ngọt!
Tần Dục hét gì đó, hoàn toàn khác với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng trước kia, khiến ta thấy hơi buồn cười.
Hắn giữ chặt vết thương đang chảy máu của ta, động tác mạnh bạo khiến vết đau càng thêm tệ. Ta không khỏi nghi ngờ: có khi nào hắn đang âm thầm trả thù vì ta trộm bánh của hắn không?
Kiếp sau ta nhất định phải hành hạ hắn thê thảm!
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức còn tỉnh táo, ta chỉ nghĩ được như vậy.
4.
Ta không mở mắt nổi, chỉ nghe thấy âm thanh hỗn loạn xung quanh.
Hình như ta nghe thấy tiếng Tần Dục giận dữ gào lên, còn có tiếng thở dài của vị trụ trì già trong chùa.
Nghe được tiếng vó ngựa dồn dập không dứt, còn có âm thanh vải vóc bị kéo căng, xé rách và quấn vào nhau.
Ta lại như thể đang mơ một giấc mơ rất rất dài, cuối giấc mơ ấy, là mùi thơm nức mũi của chiếc bánh ngọt.
Ta há miệng hết sức, cắn một miếng—
“Viên Viên, ngươi tỉnh rồi?” Ta nghe thấy một giọng nói khàn khàn mà cực kỳ kích động.
Ai đang gọi tên ta thế?
Ta tò mò cố mở mắt ra nhìn:…
Ngay lập tức ta lại nhắm chặt mắt lại.
Không thể nào? Tuy lúc hấp hối ta có nói muốn hành cho Tần Dục thảm thương, nhưng
không cần linh nghiệm nhanh thế chứ!
Tần Dục khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng véo tai ta:
“Lại giả chết à? Lần này nhớ điều khiển cái đuôi cho tốt đấy.”
Có thể là vì ta vừa tỉnh lại, cũng có thể do hắn gọi tên ta, lúc này cảnh giác của ta giảm đến mức thấp nhất.
“Không được sờ tai!”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, ta liền muốn tự tát cho mình một phát— làm gì mà tự khai báo như thế chứ?!
Khoan đã, không đúng, sao Tần Dục lại biết ta tên là Viên Viên?
Cảnh báo cấp độ một! Rút lui là thượng sách!
...
Tứ chi ta chẳng còn chút sức lực nào.
Tần Dục dường như nhận ra sự nghi ngờ và kháng cự trong ta, hắn nhẹ nhàng vuốt lông sau lưng ta:
“Thuốc tê vẫn chưa tan, đừng cử động. Hơn nữa, lúc mê man ngươi cứ lẩm bẩm, tự nói tên mình là Viên Viên.”
Trong đầu ta đầy dấu chấm hỏi. Hóa ra là... tự mình bán đứng mình?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối với một nhân loại lại là đế vương như Tần Dục, ta rõ ràng là một con hồ ly biết nói tiếng người, vậy mà hắn chẳng hề sợ hãi, tiếp nhận chuyện này tự nhiên như không.
Ta khẽ ngoáy ngoáy chóp đuôi, định dọa hắn một chút.
“Ta đã tu luyện thành công rồi, đừng có mà chọc ta, nếu không ngươi sẽ bị phạt đấy.” Có lẽ vì quá lâu không nói chuyện, giọng ta cũng khàn khàn như rỉ sét.
Trong đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ của Tần Dục dường như lóe lên ý cười. Hắn đưa ngón trỏ ra trước mặt ta, hạ giọng hỏi:
“Trộm bánh không được liền cắn người, hồ ly phạt người kiểu như vậy sao?”
Ta nhìn hai hàng dấu răng nhỏ xíu trên ngón tay hắn: …
Tức quá đi mất! Cả khí thế cũng chẳng còn!
Sao ta không cắn chết hắn luôn cho rồi?!