Đọc truyện online, truyện hay tuyển chọn.

Trọng Sinh Ta Phải Làm Học Thần

Chương 3: Diễn kịch, ai chẳng biết?



Hạ Nhược chắc chắn rằng Vinh Mộng và Chúc Giai Hoa biết chuyện nàng bị dã thú đuổi theo và rơi xuống núi. Chỉ là, bọn họ không ngờ nàng vẫn còn sống và đứng trước mặt mình.

Nàng mỉm cười trả lời, giọng điệu không chút gợn sóng:
"Ta bị dã thú đuổi rơi xuống núi, cũng may mạng lớn không chết. Nghĩ các ngươi lo lắng, ta liền tới tìm các ngươi."

Diễn kịch, ai chẳng biết?

Hạ Nhược trong lòng thầm cười lạnh. Nàng muốn xem, liệu hai người này có tiếp tục giở trò với mình không. Nếu dám, thì lần này hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là thất bại mà còn phải trả giá đắt.

"Ngươi không sao là tốt rồi," Vinh Mộng cười tươi, giọng nói mang theo vẻ quan tâm giả tạo: "Hiện tại chỉ còn lại một ngày rưỡi nữa là kết thúc thí luyện. Trên đường, trường học chắc chắn sẽ còn nhiều chướng ngại. Chúng ta mau lên đường thôi."

"Hảo!" Hạ Nhược gật đầu.

Trên đường đi, Vinh Mộng và Chúc Giai Hoa vẫn trò chuyện với Hạ Nhược như thể không có chuyện gì xảy ra.

Bất ngờ, Chúc Giai Hoa cười hỏi, giọng điệu như vô tình:
"Hạ Nhược, ngươi đã thay quần áo rồi sao?"

Hạ Nhược lập tức hiểu được ý đồ trong câu hỏi. Nàng mỉm cười nhàn nhạt, giọng nói bình thản nhưng mang theo chút trêu chọc:
"Đúng vậy. Bộ quần áo trước bị xé rách, may mà trong không gian của ta còn để mấy bộ dự phòng."

Nghe vậy, Chúc Giai Hoa cúi đầu, che giấu ánh mắt ghen tị và đố kỵ. Hạ Nhược là dị năng giả hệ không gian, có thể dễ dàng cất giữ đồ vật, không giống như bọn họ – phải cõng túi đồ nặng trĩu. Dã thú có giết được cũng chẳng thể mang về.

Chúc Giai Hoa cười, vỗ vai Hạ Nhược vài cái:
"Đừng nói, bộ quân trang hôm nay của ngươi trông còn đẹp hơn bộ hôm qua."

Nhắc đến điều này, cả Vinh Mộng và Chúc Giai Hoa trong lòng đều dấy lên cảm giác ghen ghét.

Hạ Nhược từng là thiên tài dị năng giả song hệ với S cấp tinh thần lực, dung mạo xuất sắc, lại có gia thế không tầm thường. Những nam sinh theo đuổi nàng xếp hàng dài cả trường. Nhưng từ khi Hạ tướng quân qua đời, Hạ Nhược mất đi tinh thần lực và thể chất suy giảm, danh tiếng của nàng cũng rơi xuống vực sâu.

Hiện tại, dù ở Hạ gia hay trong trường, nàng đã từ "nữ thần" trở thành "phế vật" cần người khác bố thí tổ đội để hoàn thành khảo hạch.

Sự hâm mộ và đố kỵ của Vinh Mộng và Chúc Giai Hoa đối với nàng giờ đã chuyển thành sự hả hê đầy ác ý.

"Đa tạ khích lệ!" Hạ Nhược nở nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến người khác không rét mà run.

Vinh Mộng lúc này lấy ra một lọ dinh dưỡng tề, đưa cho Hạ Nhược:
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp."

Hạ Nhược nhận lấy lọ dinh dưỡng tề, ngón tay khẽ vuốt qua bề mặt, sau đó trả lại:
"Ngại quá, ta không thích vị dưa hấu."

Nghe vậy, Vinh Mộng hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng cười đáp:
"Ta mang rất nhiều vị. Ngươi chọn đi."

Hạ Nhược tùy ý rút một lọ vị dâu tây, nở nụ cười nhẹ:
"Vậy cái này đi. Cảm ơn!"

Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, nàng mở nắp và uống một hơi.

Nhưng thực tế, ngay khi uống vào, Hạ Nhược lập tức dùng linh lực bao bọc dung dịch, cách ly hoàn toàn khỏi cơ thể.

Vinh Mộng và Chúc Giai Hoa liếc nhìn nhau một cái, sau đó cũng uống dinh dưỡng tề của mình. Những lọ còn dư lại, bao gồm lọ Hạ Nhược vừa trả, được cẩn thận cất vào cặp sách.

Nửa giờ sau, từ bên trái đột nhiên xuất hiện hơn mười con sói xám cao lớn. Chúng nhanh chóng lao về phía ba người, ánh mắt hung tợn và không chút do dự.

"A! Chạy mau!"

Vinh Mộng và Chúc Giai Hoa hét lên thất thanh, dáng vẻ như bị số lượng sói dọa cho mất kiểm soát.

Bọn họ vừa hoảng loạn dùng dị năng tấn công, vừa chạy tán loạn về hai hướng khác nhau.

Nhìn qua, họ như đang cố gắng chạy thoát thân, nhưng những đòn công kích yếu ớt của họ lại cố tình điều hướng đàn sói lao về phía Hạ Nhược.

Loading...