Yêu thành kinh mộng: Nam chủ là hồ yêu
Chương 4: Không thể cầm lòng
Kể từ ngày đó, chiếc đệm Phương Tĩnh Dư chuẩn bị đã trở thành nơi mà Bạch Thú yêu thích nhất. Nhưng điều phiền phức hơn cả là hắn không chỉ tự mình nằm đó mà còn thường xuyên kéo cô lại ngủ cùng. Cô cố gắng chống cự, nhưng mỗi lần như vậy đều bị hắn dễ dàng khống chế, bàn tay nhỏ bé của cô bị giữ chặt, không thể động đậy.
Mỗi lần tựa vào lồng ngực rắn chắc của Bạch Thú, cô đều cảm nhận được hơi ấm phả qua lớp áo của hắn, hòa cùng mùi hương trúc xanh nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc. Trái tim cô, như phản bội lý trí, đập rộn ràng không cách nào kiềm chế. Khuôn mặt cô nóng bừng, đỏ như quả hồng chín mọng, và dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể khiến nhịp tim mình bình ổn lại.
Phương Tĩnh Dư không dám thừa nhận một sự thật đang lớn dần trong lòng: cô đã yêu hắn – một tên yêu quái lười nhác, nhếch nhác, thích ăn khoai tây, thích ngủ, và luôn miệng than “phiền”.
Cô biết rõ, việc ở lại đây mãi mãi là một mối nguy hiểm. Một con người như cô sao có thể yêu một yêu quái, huống hồ gì Bạch Thú dường như chẳng hề thích cô. Hắn chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc nào đặc biệt, chỉ đơn giản để cô ở lại vì lời cầu xin ban đầu.
Buổi sáng hôm ấy, Phương Tĩnh Dư đứng bên dòng suối nhỏ, đôi mắt thoáng vẻ trầm tư. Cô quay đầu nhìn về phía căn nhà trúc thấp thoáng trong màn sương xa xa. Một khoảnh khắc chần chừ thoáng qua, nhưng rồi cô bước đi. Bước chân dứt khoát hướng về phía bên kia rừng trúc, không hề ngoảnh đầu lại.
Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ ngày cô trốn vào đây. Chắc chắn đám yêu quái từng truy đuổi cô bên ngoài cũng đã rời đi. Dù sao đi nữa, cô cũng phải trở về nhà.
Cô tin rằng Bạch Thú sẽ không ngăn cản. Hắn chưa bao giờ can thiệp vào bất cứ việc gì cô làm, dù cô có đi đâu hay làm gì. Dường như việc cô rời đi cũng chẳng khác gì việc cô từng cầu xin được ở lại – một sự tồn tại không quá quan trọng đối với hắn.
Chỉ có lòng cô là day dứt mãi không thôi. Nhưng lần này, cô không thể để mình mềm lòng thêm nữa.
Lẽ ra Phương Tĩnh Dư nên nói lời tạm biệt với Bạch Thú trước khi rời đi, nhưng cô không dám. Cô sợ, không biết mình sợ điều gì hơn: Bạch Thú giữ cô lại, hay hắn thản nhiên bảo cô đi đi, như thể sự rời đi của cô chẳng có chút ý nghĩa nào.
Cô nín thở đứng quan sát bìa rừng trúc thật lâu, đến khi chắc chắn không thấy bóng dáng ai, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhớ lại con đường đã dẫn mình đến đây, Phương Tĩnh Dư men theo lối cũ mà chạy về phía cổng thành. Trên đường, mọi thứ suôn sẻ đến khó tin, không một ai hay bất cứ thứ gì cản bước cô.
Nhưng khi cánh cổng thành gần ngay trước mắt, tiếng cười nhạo vang lên phía sau làm cô giật mình. Cô bị phát hiện rồi!
"Chỉ cần vài bước nữa thôi," cô cắn răng nghĩ, "chỉ cần thêm vài bước nữa, mình sẽ thoát!"
Nhưng mọi thứ chẳng hề như cô tưởng. Cổng thành dù gần ngay trước mắt, cô lại chẳng thể chạm tới. Đôi chân như bị thứ gì đó giữ chặt, và trong một khoảnh khắc mất thăng bằng, cô trượt ngã xuống đất.
Ngẩng đầu lên, trước mặt cô không phải là cánh cổng thành an toàn, mà là một quảng trường rộng lớn. Xung quanh là những cung điện nguy nga, bốn phía được bao bọc bởi những đài cao đồ sộ. Khắp nơi, yêu quái tụ tập đông nghịt, hoặc hiện nguyên hình, hoặc mang dáng vẻ nửa người nửa yêu. Giữa vòng vây hỗn loạn ấy, Phương Tĩnh Dư chỉ có một mình, ngồi đơn độc trên một tảng đá lớn giữa quảng trường.
"Nhìn xem," một giọng nữ quyến rũ cất lên từ đài cao phía nam, "ta đã bảo mà, con người bé nhỏ này vẫn chưa chết! Hừm... Bạch Thú lần này lại từ bi đến thế sao? Đồ ăn dâng đến tận miệng mà hắn cũng không thèm ăn."
Phương Tĩnh Dư quay đầu theo giọng nói, nhìn thấy một con mãng xà khổng lồ đen tuyền cuộn mình trên đài cao. Nửa trên là dáng vẻ mỹ nhân kiều diễm, nửa dưới là chiếc đuôi rắn to lớn uốn lượn, xung quanh ả là vô số nam nữ không mảnh vải che thân, quấn lấy ả như bầy tôi trung thành. Ả rắn vươn chiếc lưỡi dài liếm láp những kẻ vây quanh, ánh mắt khinh khỉnh nhìn xuống Phương Tĩnh Dư.
"Bạch Thú không chịu sống ở cung điện thành Tây, cũng chẳng thèm tùy tùng, lại tự chọn nơi hẻo lánh để ở," ả mãng xà nhếch môi cười nhạt, "giờ còn nuôi cả một sủng vật con người nữa, thật thú vị!"
Phía đài cao bên đông, một giọng nói lạnh lùng không phân biệt được nam nữ vang lên. Một yêu quái với thân người nhưng thay đôi tay bằng cánh rộng và lộng lẫy: "Hôm nay là lễ hội mười năm mới có một lần. Nếu Bạch Thú đã không trông chừng sủng vật của mình để cô ta chạy ra ngoài, chi bằng để ả làm tiết mục mở màn đi."
"Bằng máu của con người này, vẩy khắp nơi làm lễ hiến tế," giọng ồm ồm của Bạch Hổ ở phía bắc chen vào, giọng điệu thô bạo và đầy ác ý, "coi như lời tạ lỗi cho sự vắng mặt của Bạch Thú trong bao nhiêu lễ hội qua."
Tiếng cười vang lên khắp quảng trường, ánh mắt yêu quái từ khắp nơi đổ dồn về phía Phương Tĩnh Dư. Lúc đầu chúng còn dè chừng, nhưng sau lời Bạch Hổ, những ánh mắt ấy đã chuyển thành thèm khát, hăm hở như những con thú săn mồi đang ngắm mục tiêu.
Phương Tĩnh Dư ngồi đó, sắc mặt tái nhợt, đôi chân không còn sức mà đứng dậy. Đây là quyết định của cô, tự cô chạy ra ngoài, tự cô rơi vào cảnh này, còn trách được ai?
Cô cắn môi, ánh mắt trống rỗng. Chỉ có một suy nghĩ duy nhất dấy lên trong lòng khiến cô đau nhói: tại sao trước khi rời đi, cô lại không nói lời tạm biệt với Bạch Thú? Tại sao sáng nay cô không làm khoai tây cho hắn? Nếu không tìm thấy cô, hắn chắc lại nhíu mày, thở dài và nói: "Phiền."
Phương Tĩnh Dư ôm đầu gối, chẳng buồn nhìn đám yêu quái đang tiến lại gần. Thay vì sợ hãi, tâm trí cô chỉ quẩn quanh hình bóng của Bạch Thú. Cô thích hắn, muốn ở bên hắn cả đời, chăm sóc hắn. Thậm chí, nếu phải chết, cô cũng thà để hắn ăn mình còn hơn. Chính vì những suy nghĩ này mà cô đã hoảng loạn, sợ hãi và liều lĩnh bỏ chạy ra ngoài.
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống đất.
"Phiền."
Giọng nói quen thuộc đến mức khiến cô run rẩy. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhòa lệ nhìn thấy một con hồ ly trắng khổng lồ đứng bên cạnh mình. Bạch Thú đến từ lúc nào, không một tiếng động. Hắn ngoạm lấy hai con yêu quái đang lao về phía cô, nuốt chửng trong chớp mắt. Đám yêu quái khác nhìn thấy liền hét lên sợ hãi, chạy tán loạn, cả quảng trường chìm vào hỗn loạn.
"Bạch Thú, mấy chục năm nay ngươi không tham gia lễ hội, giờ lại muốn gây sự?" Giọng nói của Bạch Hổ đầy bất mãn, nhưng trong đó có cả sự kiêng dè rõ rệt.
Bạch Thú quay đầu lại, đôi mắt hờ hững liếc qua. Hắn nhả một chữ duy nhất, giọng điệu lười biếng quen thuộc: "Phiền."
Rồi hắn cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lấy cổ áo Phương Tĩnh Dư, nhấc cô lên, nhảy một cú thật dài lên đài cao phía tây, nơi đang để trống.