Giang Tiêu Như Mộng
Chương 1
〈1〉
Nghe nói, kho bạc ngầm của Thủ phụ đại nhân trong kinh thành đã bị một toán sơn tặc cướp sạch trong một đêm, hàng chục vạn lượng bạc trắng bị lấy đi không còn một xu. Thủ phụ đại nhân tức giận đến cực điểm, nhưng cũng đành phải nuốt cục tức này mà không thể làm gì khác.
"Quân nhi cảm thấy... đám sơn tặc nào lại to gan đến vậy?"
Lúc này, Thủ phụ đại nhân y phục xộc xệch, cổ áo mở rộng, một tay chống đầu nằm trên giường, tay còn lại nhẹ nhàng lướt dọc theo gò má ta, từ khóe mắt đến sống mũi, rồi đến đôi môi còn vương vết máu khô.
Ta khẽ nâng tay, ôm lấy cổ hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nơi khóe môi còn lưu lại vết thương do hắn cắn xé, ta nhẹ liếm qua, sau đó in lên môi hắn một nụ hôn lành lạnh.
"Quân nhi không biết đâu, đại nhân."
Ta cười, chậm rãi rời khỏi hắn.
"Vậy thì phải tra xét kỹ càng. Đến lúc bắt được tên thủ lĩnh sơn tặc đó, bổn đại nhân..."
Hắn đột nhiên hạ giọng, từ phía sau ôm ta vào lòng.
Tấm lụa mỏng màu sen ta vừa khoác lên đã bị hắn cởi xuống lần nữa.
Trong gương phản chiếu bóng dáng hai người, chỉ thấy hắn vùi đầu vào hõm cổ ta, sau đó cẩn thận để lại một dấu vết ái muội.
"Bổn đại nhân nhất định phải đích thân... thẩm tra nghiêm khắc."
…
Ta tên là Giang Quân Dao, tình nhân mà Thủ phụ đương triều Tiêu Ứng Hoài nuôi bên ngoài kinh thành.
Một năm trước, lần đầu tiên hắn bước vào Mãn Xuân Lâu, chỉ một ánh mắt đã chọn trúng ta – người đang gảy đàn trên đài cao.
Hắn dùng quạt vén tấm lụa che mặt ta, đôi mắt lãnh đạm khóa chặt gương mặt này.
"Tên gì?"
"Tiểu nữ không có họ, chỉ một chữ Quân."
"Tên hay..."
Ánh mắt hắn thoáng dao động, trên khuôn mặt trắng tựa bạch ngọc thoáng một nét cười mỏng manh.
Chỉ một câu nói, hắn đã dễ dàng chuộc thân cho ta.
Một năm trôi qua.
Hai ngày nữa, hắn sẽ thành thân.
Tân nương là tiểu thư Lý Chiêu Chiêu, đích nữ của Thái phó Lý Minh Viễn – thanh mai trúc mã, lương duyên trời định, ai ai cũng hâm mộ.
Hắn chưa chán ghét ta, nên dù có phải làm một tình nhân không thể lộ diện, không có sự cho phép của hắn, ta cũng không được rời đi.
Ba ngày sau khi hôn ước được định, hắn đã phái ám vệ giám sát ta.
Hắn sợ ta chạy trốn, bởi vì ngay sau khi đính hôn, ta đã từng bỏ trốn một lần.
Hôm đó, ta rời khỏi kinh thành, lang thang trong rừng suốt cả đêm, đến khi trời tờ mờ sáng thì bị hắn bắt lại.
Ngọn núi buổi sớm sáng lên bởi hàng trăm bó đuốc, chỉ cần hắn vẫy tay, từng bó lửa lần lượt tắt ngấm.
Thuộc hạ rút lui.
Hắn đứng đó, lặng lẽ bước tới, lột bỏ tấm áo rách nát ta đang khoác trên người.
Dưới thân là đất đá lởm chởm, trước mắt là chim bay lá rụng.
Hắn cúi đầu, che khuất tầm nhìn của ta.
Đôi mắt ấy sâu thẳm như vực thẳm, chứa đựng ham muốn điên cuồng, cũng in bóng hình của ta.
Có giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt ta, chảy xuống, hòa vào đôi mắt hắn.
"Quân nhi, đừng chạy nữa."
Hắn cắn lên vai ta, khẽ rên một tiếng trầm thấp.
Hắn có một người trong lòng từ thuở thiếu thời, người ấy có nhũ danh là Quân.
Là tiểu thư duy nhất của Tô gia Võ Dương, tên gọi Tô Tịnh Vãn.
Bọn họ từng có một hôn ước, nhưng vì lý do nào đó, nàng ta đã từ hôn.
Hữu duyên vô phận.
Hắn vẫn luôn ghi khắc trong lòng.
Ta đoán, ta giống nàng ta.
Có thể là gương mặt, có thể là dáng hình, cũng có thể là giọng nói.
Dù sao đi nữa, hắn cũng đã nuôi dưỡng rất nhiều nữ nhân có dung mạo tương tự trong kinh thành, tất cả đều chỉ là vật thay thế.
Nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
Chuyến đi vào rừng lần đó, chẳng qua là để truyền tin.
Ta cố ý lẩn quẩn trong rừng thật lâu để tạo ra giả tượng chạy trốn, nếu không, với sự cảnh giác của Thủ phụ đại nhân, làm sao có thể không phát hiện?
Bởi vì…
Ta chính là thủ lĩnh của toán sơn tặc đã cướp sạch bạc trong kho bạc ngầm của hắn.
Huynh đệ của ta thiếu tiền, một sơn trại khác vừa bị triều đình càn quét, muốn mở sơn trại mới cần một số bạc lớn.
Bọn họ vẫn nghe lời ta, dù ta đã rời trại nhiều năm, nhưng vẫn kiên trì với nguyên tắc "cướp giàu không cướp nghèo, cướp ác không cướp thiện".
Bây giờ kéo dài thêm, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Tiêu Ứng Hoài chỉ là mất chút bạc trong kho bạc ngầm, số bạc đó đủ để huynh đệ ta tiêu xài mấy đời.
Huống hồ, toàn bộ số bạc này đều không thể lộ ra ánh sáng, có bị cướp hắn cũng chẳng dám đường đường chính chính phái người điều tra.
Ta còn một số chuyện cần dặn dò huynh đệ trên núi.
Ám vệ mà Tiêu Ứng Hoài phái đến giám sát ta, ta từng gặp qua một lần.
Dù chưa thấy rõ dung mạo, nhưng vóc dáng và giọng nói ấy…
Dường như là một người quen cũ.
Ta kê thang, chân trần trèo lên mái nhà, dang rộng hai tay, làm động tác như đang bay lượn.
Không ngoài dự đoán, ngay khoảnh khắc ta rơi xuống, có người đỡ lấy ta.
Ta nở nụ cười, hai tay vòng qua cổ hắn, hơi thở phả nhẹ bên tai hắn.
"Hàn Cửu à, quả nhiên là ngươi."
〈2〉
Bên ngoài biên giới phía Bắc của Lương Châu, có một tiểu quốc tên là Vạn Phong, quốc lực chưa bằng một phần mười Lương Châu.
Ta vốn tên là Giang Tuấn, là trưởng công chúa của Vạn Phong quốc.
Vì Vạn Phong vật sản phong phú, bao năm qua không ngừng bị các nước láng giềng phát động chiến tranh.
Năm ta mười bốn tuổi, phụ vương vì bảo toàn tồn vong của Vạn Phong, đã gửi thư cầu viện tới Lương Châu, nguyện trong vòng bảy năm cung ứng các loại vật tư cần thiết cho Lương Châu.
Lương Châu để tăng cường khống chế Vạn Phong, yêu cầu Vạn Phong phải dâng một con tin cho hoàng thất Lương Châu, thể hiện thành ý.
Phụ vương nửa đời chỉ cưới một mình mẫu hậu, trong hoàng thất chỉ có hai đứa con là ta và A đệ.
A đệ từ khi sinh ra đã mắc trọng bệnh, nếu giờ đưa đến Lương Châu, sợ là dữ nhiều lành ít.
Còn ta, tuy là nữ nhi, lớn hơn A đệ ba tuổi, nhưng dáng người không chênh lệch là bao.
Ta chủ động xin giả trai, lại thêm thuật cấm dịch dung của Vạn Phong, lấy danh nghĩa A đệ đến Lương Châu.
Tên ta là "Tuấn", lấy ý "tuấn vĩnh" (tài giỏi và lâu dài); tên A đệ là "Tuấn Diêu", mang nghĩa "tuấn dật" (tuấn tú thoát tục).
Từ khi đó, ta lấy thân phận Giang Tuấn Diêu, đặt chân đến đất Lương Châu, đến nay đã tám năm.
Hàn Cửu, là người ta cứu được trên đường bị đưa đến Lương Châu.
Khi ấy ngay cả thân ta cũng khó bảo toàn, các tiểu quốc ven biên giới để phá hoại mối quan hệ giữa Vạn Phong và Lương Châu, không ngừng phái thích khách đến ám sát ta.
Ta từ nhỏ luyện võ, nhưng đã đội lốt A đệ, tất phải thể hiện dáng vẻ yếu đuối.
Trước khi cứu Hàn Cửu ta còn do dự. Hắn khi ấy chỉ là một đứa trẻ chạy nạn, vô tình xông vào vòng vây. Ta thấy hắn quá đáng thương, liền lấy châm độc giấu trong tay áo đâm vào tên thích khách định giết hắn, rồi để lại ít lương khô.
Hắn liều lĩnh lao đến nắm lấy tay ta, nhất quyết muốn đi theo.
Đường đi đầy hiểm nguy, vậy mà ta vẫn mang theo hắn, cuối cùng bình an đến kinh thành.
Ta không giữ hắn lại, bảo hắn tự tìm đường sống.
Ta vẫn còn nhớ, lần sau gặp lại hắn là vào ba năm trước, khi Vạn Phong diệt quốc.
Chỉ trong ba tháng, khắp Vạn Phong đầy rẫy quân lính Lương Châu, lại còn có những đạo quân vô pháp vô thiên, để tìm quan binh trong hoàng thành, mang theo khẩu hiệu "thà giết nhầm trăm người, quyết không bỏ sót một ai", tàn sát hàng nghìn dân lành.
Tất cả đều bắt nguồn từ việc thân phận ta bị bại lộ.
Nhưng ai mà không biết, các nước láng giềng đều thèm khát đất đai Vạn Phong, nay kỳ hạn bảy năm đã gần kề, Lương Châu cần một cái cớ để chiếm đoạt lãnh thổ của ta.
Việc thân phận ta bị lộ, chính là cái cớ thuận tiện nhất.
Quốc chủ Lương Châu giam cầm phụ vương mẫu hậu ta, A đệ cũng bị bắt nhốt ở một nhà lao bí mật trong kinh.
Ta vốn đã chạy trốn lúc thân phận bại lộ, nhưng rồi lại quay về kinh thành.
Gỡ bỏ diện mạo của A đệ, ta thay một gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn. Mất nửa tháng trời mới tìm được ngục giam phụ hoàng mẫu hậu, nhưng không ngờ đó lại là kế của Tiêu Ứng Hoài.
Tiêu Ứng Hoà, Thủ phụ đại nhân đương triều, lớn hơn ta hai tuổi là người ta tin tưởng nhất trong năm năm làm con tin, cũng là người duy nhất tại Lương Châu biết ta là nữ tử trước khi mọi chuyện vỡ lở.
Chính là người từng cười mà cốc mũi ta, nói rằng hắn yêu ta.
Nơi đất khách quê người, ta từng xem tình yêu đó là điều trân quý nhất trong đời, rồi chính mắt nhìn thấy tình yêu ấy, đẩy ta xuống vực sâu không đáy.
Ta vốn đã là đóa hoa tàn, nhưng điều giết chết ta không phải điều đó mà là có người từng đưa ta vào gió xuân ấm áp, rồi lại dẫm ta xuống bùn đất.
Hôm đó, phụ vương cố ý làm đổ đèn dầu, giúp ta may mắn thoát thân.
Còn người và mẫu hậu thì bị thiêu sống trong ngọn lửa.
Bị binh mã truy đuổi đến vực Xuyên Độ ngoài kinh, ta đánh cược một phen với số mệnh.
Ta cứ ngỡ mình sẽ chết, nhưng là Hàn Cửu cứu ta, giấu ta dưới chân núi Thương.
Khi ấy chỉ thoáng qua, hắn run rẩy ôm lấy ta.
“Tỷ tỷ, ta là Hàn Cửu.”
Hàn Cửu, Hàn Cửu… Ta mất rất lâu mới nhớ ra hắn là ai, nhưng cũng chẳng mấy để tâm.
Cho đến khi phát hiện hắn là ám vệ của Tiêu Ứng Hoài.
Kẻ hữu dụng, chỉ khi được dùng mới có ý nghĩa.
Mấy ngày gần đây, Tiêu Ứng Hoài bận việc thành hôn, tự nhiên sẽ không đến biệt viện nhỏ nơi ngoại ô kinh thành này.
Ta bảo Hàn Cửu đưa ta về phòng, trong hương xông trong phòng ấy, đã trộn sẵn mê dược.
Chỉ cần không đến nửa khắc, hắn sẽ ngủ thiếp đi.
Hắn đặt ta lên giường, mà ta vẫn ghì chặt cổ hắn:
“A Cửu không nhận ra tỷ tỷ sao?”
Ta áp môi gần sát má hắn, rồi trượt đến bên môi.
“Nhận ra.” Hắn quay mặt đi, không dám nhìn ta.
“Thật kỳ lạ...” Ta hôn khẽ nơi khóe môi hắn:
“Ta đã thay biết bao gương mặt, vậy mà A Cửu vẫn nhận ra ta.”
“Là vì A Cửu thích tỷ tỷ sao?”
Ánh mắt hắn vẫn bình thản, nhưng tay đặt ở eo ta thì càng lúc càng nóng rực.
Kỹ năng cơ bản nhất của ám vệ là nhận biết độc dược, hắn sao có thể không nhận ra, chỉ là cam tâm tình nguyện để ta lừa dối.
Người yêu ngươi là kẻ dễ lợi dụng nhất, chỉ cần ngươi trao cho họ chút dịu dàng bé nhỏ là tiết kiệm được bao công sức.
Môn học này, ta đã học được rất tốt từ Tiêu Ứng Hoài rồi.
〈3〉
Ta lên núi truyền tin, trong thư ghi rõ vị trí cụ thể của mấy người phụ nữ mà Tiêu Ứng Hoài nuôi dưỡng trong kinh thành. Lại thêm mắm dặm muối một phen, ta sai người mang những thứ này đến phủ Thái phó.
Tiêu Ứng Hoài vốn đã quyền thế ngút trời, hoàng thất Lương Châu lại nằm trong tay Thái phó khống chế. Ta tuy không thể ngăn cản việc hai nhà kết thân, nhưng ít ra cũng phải khơi mào chút ly gián để thể hiện chút thành ý.
Để tránh Tiêu Ứng Hoài sinh nghi, ta còn cố tình thêm cả tên mình vào.
Với bản tính độc ác của Thái phó, chắc chắn sẽ một mồi lửa thiêu rụi hết mấy tòa viện kia.
Tin báo từ trên núi gửi về rằng, mấy cô nương ấy vừa khóc vừa gào, sống chết không chịu rời đi. Cuối cùng bọn họ phải đánh ngất từng người một mới có thể đưa lên núi.
Sau đó lại mất không ít công sức mới có thể kéo xác từ bãi tha ma về, đưa đến từng viện.
Nửa đêm hôm ấy, khi Hàn Cửu dần tỉnh lại, ta đang dùng ngón trỏ nhuộm sắc đỏ son vẽ nhẹ quanh viền mắt hắn.
Ánh mắt hắn rơi xuống nơi cổ áo ta còn để hở, sắc mắt dần tối lại.
Ta cũng nhìn theo ánh mắt hắn, thì ra ở đó vẫn còn lưu lại không ít dấu hôn do Tiêu Ứng Hoài để lại.
Ta đứng dậy chỉnh lại xiêm y, khẽ cười với hắn:
“A Cửu, hay là đi theo tỷ tỷ, đừng làm ám vệ nữa?”
Hắn như không nghe thấy, nhặt thanh kiếm bên cạnh lên rồi xoay người định rời đi.
Ta ngửi được mùi hỏa dầu, còn có tiếng bước chân lặng lẽ, mơ hồ truyền đến.
Võ công hắn cao hơn ta, hẳn cũng đã phát giác.
Ta không cưỡng ép hắn. Nếu hắn nguyện đi cùng ta, có thêm một người võ nghệ cao cường cũng chẳng phải chuyện xấu. Nếu hắn không muốn đi, ta vốn đã chuẩn bị sẵn hai thi thể, hắn có thể dùng đó để giả chết trốn thoát cũng xem như ta trả lại ơn cứu mạng năm xưa.
Một năm ở bên Tiêu Ứng Hoài, mục đích của ta đã đạt được.
Ngay từ lần đầu hắn gặp ta, ta đã lén gieo độc vào cơ thể mình.
Suốt một năm, mỗi lần thân thể giao hòa, độc tố theo cơ thể ta từ từ xâm nhập vào thân thể hắn.
Giờ thì độc đã gieo trọn, nếu không có giải dược, chỉ có thể dựa vào những loại dược liệu trân quý để kéo dài tính mạng, ta và hắn cùng lắm chỉ còn sống thêm hai năm.
Loại độc này gọi là Lưu Hoa Tán, muốn giải phải dùng Trường Sinh Hoa Từ Thiên Sơn làm dẫn. Mà loài hoa này mười năm mới nở một lần, bông gần nhất vừa bị Nhuận Thiên hái đi.
Nhuận Thiên chính là dược sư độc thuật của Vạn Phong, cũng là người kế thừa cấm thuật dịch dung. Cả đời hắn mê nghiên cứu các loại độc dược kỳ dị, lần này ta lấy thân gieo độc lại hợp đúng ý hắn. Bao năm nay cuối cùng cũng tìm được một người chịu thử độc.
Ta tiếp cận Tiêu Ứng Hoài là để gieo độc vào người hắn, tiện thể dò hỏi tình hình A đệ. Nay đã biết A đệ bình an, độc cũng đã gieo, ta tự nhiên chẳng còn lý do gì để lưu lại nữa.
Ta vốn không thích nợ người, ta nghĩ tốt nhất Hàn Cửu đừng đi theo ta. Như vậy giữa ta và hắn cũng xem như dứt nợ.
Nhưng hình như... hắn yêu thương ta nhiều hơn ta tưởng.
Lửa bên ngoài đã bốc cao, chiếu lên mặt hắn lại dịu dàng lạ lùng.
Hắn đưa tay vòng qua eo ta, kề môi bên tai:
“Tỷ tỷ, đừng đẩy Hàn Cửu ra nữa.”
Thân thể nhẹ bẫng, hắn mang ta từ cửa sổ mái phi thân lên nóc nhà.
Bên dưới là biển lửa rừng rực, ngẩng đầu lại thấy trời sao lấp lánh.
Ta chưa từng nghĩ, người năm xưa ta nhất thời mềm lòng mà cứu lấy, lại có thể yêu thương ta sâu đậm đến thế.
Nhưng phải làm sao đây, Hàn Cửu...
Tỷ tỷ đã chẳng còn tin được ai nữa rồi.