Xuyên Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang
Chương 1
1.
Một sáng thức dậy, tôi phát hiện mình xuyên vào một tiểu thuyết ngôn tình cũ, trở thành thế thân của bạch nguyệt quang.
Theo logic của nguyên tác thì tôi – một cô gái gia cảnh sa sút, không nơi nương tựa – đã lọt vào tầm ngắm của ba nam chính trong lúc nữ chính bạch nguyệt quang ra nước ngoài.
Bọn họ yêu cầu tôi suốt 24 giờ đóng vai bạch nguyệt quang để xoa dịu nỗi tương tư.
Không chỉ mất đi tự do về thể xác lẫn tinh thần, tôi còn phải chịu ánh mắt kỳ thị của người đời, danh tiếng bị hủy hoại, mạng lưới quan hệ xã hội sụp đổ hoàn toàn.
Đợi đến khi bạch nguyệt quang trở về, tôi chỉ còn là một trò cười trong mắt tất cả. Sau khi tận tâm tận lực làm nền cho tình yêu của nam nữ chính, tôi uất ức đến mức trầm cảm mà chết.
Đệt thật, mua một tấm vé máy bay bay sang London đối với đám tài phiệt này là chuyện khó lắm à?
Tôi mặt không cảm xúc nhìn ba người đàn ông đang đi qua đi lại trước mặt.
Lúc này, họ vừa mới chú ý đến tôi và chuẩn bị ra tay khống chế.
Tổng tài chải tóc vuốt ngược, kẹp điếu xì gà năm 82 giữa hai ngón tay, làn khói trắng lượn lờ: “Bỏ hết mấy công việc linh tinh kia đi, chuyển đến đây ở.”
Bác sĩ đẩy gọng kính vàng, ánh mắt sau tròng kính sắc bén: “Mặt giống bảy phần, có thể gọt sống mũi, mở rộng khóe mắt.”
Ca sĩ nhíu mày, bực bội phủi áo khoác đính đinh tán, giọng đầy khinh thường: “Đăng ký cho cô ta một lớp luyện thanh, giọng của chị gái tôi hay hơn cô nhiều.”
Tôi xoa cằm, vừa định mở miệng thì một tấm chi phiếu bị đẩy đến trước mặt.
Dãy số trên đó chói lóa đến mức tôi không mở nổi mắt.
Tôi lập tức ngồi ngay ngắn, nở nụ cười niềm nở.
Không có gì đâu, chẳng qua là bọn họ trả quá nhiều mà thôi.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, ca sĩ lạnh lùng cười khẩy:
“Quả nhiên có tiền là có thể khiến cô làm bất cứ chuyện gì. Còn lâu mới sánh được với chị tôi.”
Tôi chẳng buồn để tâm đến lời châm chọc vô nghĩa đó.
Vừa mân mê tấm chi phiếu yêu dấu, tôi vừa chân thành lên tiếng: “Đã nhận tiền của các vị, vì lợi ích của các vị, có vài lời thật lòng tôi cũng muốn nói.”
Tổng tài phủi tàn thuốc, giọng trầm thấp: “Nói.”
“Các vị chọn tôi, lại ra giá cao như vậy, chẳng phải chỉ vì muốn tôi đóng giả cô Lăng Vi mà các vị yêu quý sao?”
“Nhưng bạch nguyệt quang chân chính, lẽ nào có thể tùy tiện sao chép? Dù ngoại hình hay giọng nói có giống đến mấy, các vị cũng không nên có suy nghĩ chế tạo thế thân.”
Tôi đặc biệt liếc mắt nhìn bác sĩ và ca sĩ, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đây không chỉ là sự thiếu tôn trọng đối với cô Lăng, mà còn là đòn hủy diệt đối với tình yêu thuần khiết và sự chung thủy quý giá của các vị.”
“Phải biết rằng, một người bạn đời xứng đáng, dù xa cách thế nào cũng phải tuyệt đối trung thành cả về thể xác lẫn tâm hồn.”
“Nếu trong số các vị vẫn còn ai có ý định tìm hoặc tạo ra thế thân…” Tôi kéo dài giọng, ánh mắt lần lượt lướt qua mũi giày của ba người.
“Thì người đó đã thua ngay từ vạch xuất phát trong cuộc đua giành lấy trái tim cô Lăng.”
Một câu nói khiến ba người đàn ông theo phản xạ lùi về sau một bước.
Bác sĩ che giấu sự bối rối bằng cách đẩy kính, trầm giọng hỏi ngược lại: “Vậy chúng tôi đã bỏ tiền ra thuê cô, cô có thể làm gì?”
Tôi lập tức nở nụ cười, thoải mái tựa lưng vào ghế:
“Bị dẫn trước nhất thời không có nghĩa là thất bại vĩnh viễn. Nếu muốn giành chiến thắng trong cuộc đua tình yêu, tôi có thể hỗ trợ các vị toàn diện, bao gồm nhưng không giới hạn ở các khóa học: ‘Làm thế nào để chinh phục dạ dày và trái tim phụ nữ’, ‘Một trăm phương pháp giao tiếp hiệu quả’, ‘Tạo dựng hình tượng nam thần độc nhất vô nhị’...”
Tôi thao thao bất tuyệt: “Tóm lại, tôi sẽ kết hợp sở thích cá nhân của cô Lăng với ưu thế của từng người trong số các vị, giúp các vị trở thành chiến thần tình trường toàn diện, để giành được trái tim cô ấy.”
Ba người đàn ông liếc nhìn nhau, trong mắt không thể che giấu sát khí.
Ca sĩ trẻ tuổi không kìm được, là người đầu tiên lên tiếng: “Bao giờ bắt đầu huấn luyện?”
“Giờ hành chính từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, các vị đều có thể đặt lịch.” Tôi nhìn đồng hồ, cười ngọt ngào. “Ngày mai vừa khéo là thứ Hai, ai có hứng thú thì nhanh chân lên nhé!”
“Tôi được nghỉ vào ngày mai. Sáng mai tôi bao.” Bác sĩ quyết đoán lên tiếng.
“Vậy tôi lấy buổi chiều!” Ca sĩ không cam lòng.
“Tôi muốn cả ngày.” Tổng tài dập điếu thuốc vào gạt tàn, chậm rãi nói trước ánh mắt giận dữ của hai người còn lại: “Năm triệu trên chi phiếu là tôi chi, hai người không cần góp chung đâu.”
Đúng là đấu đá thương trường đẳng cấp cao.
Tôi âm thầm gật đầu.
“Giá là năm vạn một giờ. Tám giờ ngày mai sẽ được trừ vào tài khoản đặt cọc của ngài.
Hợp tác vui vẻ.”
2.
Hôm sau, tổng tài đúng hẹn đến quán trà của tôi.
Đừng hiểu lầm, nơi này là tôi thuê tạm vào hôm qua. Dưới sức hấp dẫn từ mức giá thuê cao ngất tôi trả, chủ nhà đã đồng ý để tôi tùy ý cải tạo cả trong lẫn ngoài quán trà.
Hiện giờ, nơi đây đã được biến thành một phòng học riêng.
Tổng tài bá đạo Cố Thừa Trạch đang ngồi trên chiếc ghế gỗ duy nhất có tựa lưng trong lớp học, ngồi thẳng lưng, hóp bụng.
"Chiều cao 1m85, vòng ngực 104cm…"
Tôi mặc bộ vest công sở đen tuyền, tay cầm thước dây đi vòng quanh Cố Thừa Trạch đánh giá từ trên xuống dưới, tặc lưỡi khen ngợi:
"Thể trạng cơ thể của anh quả thực vô cùng lý tưởng. Chỉ là…"
Tôi đẩy gọng kính đen trên sống mũi, ánh mắt lịch sự nhưng không kém phần soi xét như thể đang dùng máy CT quét toàn bộ người anh ta.
Cố Thừa Trạch bất giác căng thẳng lưng, hơi lo lắng mở lời.
"Chỉ là gì?"
"Về phương diện như phối đồ và nghệ thuật giao tiếp, anh vẫn còn cần cải thiện rất nhiều."
Tôi trở lại bục giảng, màn hình trắng tinh hiển thị PPT tôi đã chuẩn bị.
"Để cung cấp dịch vụ tốt nhất, tôi đã nghiên cứu tất cả các tài khoản mạng xã hội của cô
Lăng và tiến hành phác họa chân dung nhân vật một cách chính xác."
"Đối với hình mẫu nam giới mà cô Lăng yêu thích, tôi đã nắm vững một cách sâu sắc.”
Chiếc roi dạy học bằng gỗ sơn mài thẳng tắp chỉ vào màn hình đầy ắp hình ảnh những quý ông có bộ ngực, hông, chân quyến rũ, Cố Thừa Trạch nhìn đến choáng váng.
"Những người đàn ông tuổi 30+ như ngài, trong giới phụ nữ thường được gọi chung là đàn ông trưởng thành.
"Mặc dù có lẽ không chiếm ưu thế về tuổi tác, nhưng kinh nghiệm phong phú khiến họ có một sức hút đặc biệt. Thông thường, họ có thể giao tiếp với phụ nữ một cách ôn hòa, lịch sự, chia sẻ những hiểu biết sâu sắc và đưa ra những lời khuyên đáng tin cậy để giải quyết vấn đề."
Tôi khẽ ho một tiếng.
"Tôi biết ngài luôn quyết đoán trong lĩnh vực chuyên môn của mình, nhưng khi đối diện với người phụ nữ mình yêu, xin ngài nhất định phải thoát khỏi thân phận cấp trên, giao tiếp với cô ấy một cách bình đẳng và dịu dàng."
"Vừa hay, sắp đến giờ ăn trưa rồi, tôi có thể cùng anh diễn tập một lần trên bàn ăn."
Cố Thừa Trạch thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đứng dậy.
Tôi dùng roi dạy học nhẹ nhàng ấn lên vai anh ta, ánh mắt hiền hòa:
"Đừng vội, để tôi kiểm tra anh trước đã."
"Anh có biết cô Lăng thích ăn gì không?"
Anh ta dè dặt đối diện ánh mắt tôi:
"Tôi nhớ cô ấy luôn ăn uống thanh đạm."
Tôi thất vọng lắc đầu.
"Thói quen ăn uống thanh đạm chỉ chứng tỏ cô Lăng là người có kỷ luật, chú trọng đến sức khỏe và vóc dáng."
Cố Thừa Trạch lộ vẻ mặt tự hào.
"Thực tế, thông qua mạng xã hội của cô ấy có thể thấy, cô Lăng rất thích ăn lẩu cùng bạn bè."
Tôi đưa Cố Thừa Trạch đến một quán lẩu gia truyền gần quán trà.
Cố Thừa Trạch vẫn không hiểu: "Tại sao tôi không thể đưa cô ấy đi ăn đồ ăn Trung Quốc thanh đạm? Nếu cô ấy muốn giảm cân thì..."
"Chỉ có món ăn thực sự yêu thích mới có thể khiến người ta thoải mái hơn."
Tôi đặt bát pha nước chấm vào tay anh ta, ra hiệu cho anh đi pha loại nước chấm tỏi ớt cô Lăng Vi yêu thích nhất.
"Huống chi, sau khi cùng nhau ăn lẩu, hai người còn có thể cùng nhau đi tập gym, xóa tan
cảm giác tội lỗi sau khi thưởng thức đồ ngon, không phải sao?"
Nếu không đi tập gym, vòng ngực 104 của anh bao giờ mới được nhìn thấy?
Tôi liếc mắt đầy ẩn ý về phía ngực anh ta.
Vệt đỏ tươi lan lên vành tai, Cố Thừa Trạch nắm chặt chiếc bát nhỏ bỏ chạy thục mạng.
Chậc.
Không ngờ anh ta lại hiểu nhanh đến vậy.
Nguyên liệu của quán lẩu vô cùng chất lượng.
Chả tôm dai ngon, dạ dày bò giòn sần sật, tôi vừa ăn vừa nghĩ đến việc làm thẻ hội viên năm ở đây.
Đối diện, Cố Thừa Trạch cúi đầu ăn cơm.
Vành tai anh ta vẫn còn đỏ ửng, nhưng tôi thì chưa có ý định buông tha anh ta sớm như vậy.
"Sự im lặng quá lâu dễ khiến đối phương cảm thấy lúng túng và nhàm chán." Tôi gắp một viên chả tôm vừa chín tới đặt vào bát của anh ta, đưa muỗng cho anh và ra hiệu làm theo.
"Anh có thể thử khen ngợi trang phục, cách trang điểm của đối phương, hoặc trò chuyện với cô ấy về những chuyện gần đây, cũng như những việc chuẩn bị làm. Ví dụ: Tối nay có dự định gì không?"
"Đi làm."
Cố Thừa Trạch im lặng một lát rồi nói thêm:
"Gọi video với Vi Vi."
Tôi gật đầu hài lòng:
“Trong thời gian xa nhau, việc tăng tần suất xuất hiện là một cách làm thông minh."
"Nếu đã như vậy, buổi huấn luyện chiều nay của chúng ta sẽ tập trung vào việc trau chuốt vẻ ngoài của anh khi xuất hiện trước ống kính."
3.
Ăn lẩu xong, tôi dẫn theo đội ngũ stylist đã liên hệ trước đó đến nơi ở của Cố Thừa Trạch - Phong Kiều Nhất Hào, là một biệt thự đơn lập.
Trong phòng thay đồ rộng 200 mét vuông, ngoài áo sơ mi và vest ra thì vẫn là áo sơ mi và vest, tông màu đen trắng xám nhìn mà hoa cả mắt.
Nếu không phải Cố Thừa Trạch có ngoại hình đẹp và cân đối, thì hình tượng xuất hiện của anh ta trước ống kính e rằng chẳng khác gì một nhân viên bán bảo hiểm.
Toàn thân ám đầy mùi lẩu, Cố Thừa Trạch tự giác chui vào phòng tắm.
Đến khi anh bước ra, thứ đập vào mắt là hàng chục giá treo quần áo đầy ắp các kiểu đồ ngủ với màu sắc khác nhau...
Cùng một đám người ánh mắt hừng hực như sói đói nhìn thấy thịt.
Cố Thừa Trạch quấn chặt chiếc áo choàng tắm trên người, ánh mắt có chút đáng thương.
Môi anh ta run rẩy, thốt ra câu thoại kinh điển mà vô số nữ chính tiểu thuyết từng nói:
"Các người... muốn làm gì?"
Tôi và stylist nhìn nhau.
Xác nhận lại ánh mắt, đúng là hội người chơi "Shining Nikki"* rồi.
(*) Shining Nikki / 闪耀暖暖: Một trò chơi thời trang rất phổ biến ở Trung Quốc, nơi người chơi phối đồ cho nhân vật.
Ba tiếng sau.
Chiếc áo ngủ bằng lụa màu xanh rêu mềm mại buông lơi trên thân hình cao lớn của người đàn ông, thắt lưng buộc gọn, phác họa rõ rệt vóc dáng tam giác ngược ưu việt.
Cổ áo với những đường vân màu vàng kim sẫm vô tình hé mở, ẩn hiện xương quai xanh sâu hút và những đường nét cơ bắp săn chắc, đầy đặn.
Tôi hài lòng gật đầu, vuốt nhẹ phần tóc mái rủ xuống trán Cố Thừa Trạch, cố gắng khiến vầng trán và đôi mắt đẹp của anh chiếm trọn trung tâm thị giác của Lăng Vi.
Stylist bên cạnh cũng không nhịn được mà níu tay tôi cảm thán:
“Đúng là sức hút chết người của đàn ông trưởng thành…”
Chính cái “sức hút đàn ông trưởng thành” kia, sau khi xác nhận tạo hình đã ổn, liền ngã vật xuống sofa. Gương mặt điển trai mang theo vẻ bình thản, như thể đã quá quen với những lần bị hành lên bờ xuống ruộng.
Anh ta yếu ớt hỏi:
"Vi Vi... thật sự sẽ thích tôi mặc như thế này sao?"
Tôi khẳng định gật đầu, rót một ly rượu vang đỏ đưa cho Cố Thừa Trạch để anh lấy lại tinh thần, vẫy tay ra hiệu cho đội ngũ tạo hình thu dọn.
Đội ngũ mang theo những chiếc xe đẩy quần áo nối đuôi nhau đi ra.
Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói ngạc nhiên:
“Trời ơi… anh A Trạch?”
Tôi và Cố Thừa Trạch đồng loạt quay đầu.
Một cô gái trẻ mặc váy dài màu xanh đứng trước cửa, tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng trong nhà.
Áo quần vương vãi trên sofa, Cố Thừa Trạch ăn mặc không mấy đàng hoàng, thần sắc còn có phần mệt mỏi.
Nếu không phải tôi vẫn đang mặc vest công sở và đeo kính gọng đen, thì khung cảnh này đủ để người ta suy diễn ra cả một bộ phim.
Để tránh bị nghi ngờ về đạo đức nghề nghiệp, tôi lập tức quyết định trong thời gian ngắn tới sẽ "đóng đinh" bộ đồ này lên người.
Cố Thừa Trạch nhíu mày, vẻ mặt khôi phục lại sự lạnh lùng thường thấy của tổng giám đốc bá đạo: "Sao em lại đến đây?"
Cô gái nhìn anh ta rồi lại nhìn tôi, vô cùng ấm ức:
"Anh có thể đưa người phụ nữ khác về nhà, tại sao em lại không thể đến!"
Cô ta bước nhanh vào trong, đôi bốt ngắn bằng da dê non giẫm lên sàn nhà bóng loáng.
Tôi đại khái đoán được tình hình, mỉm cười bước lên, đưa danh thiếp cho cô gái ấy.
"Chào cô Hạ, lần đầu gặp mặt, tôi là cố vấn đào tạo của anh Cố."
Giống như tất cả các tổng giám đốc bá đạo, Cố Thừa Trạch có một người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Môn đăng hộ đối, thầm mến từ nhỏ, không dám ra tay với nữ chính hoàn hảo như vầng trăng sáng, bèn hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho những "thế thân" mà các nam chính nuôi dưỡng.
Gương mặt Hạ Minh Châu thoáng chút ngơ ngác:
“Cố vấn?”
Cô nhận lấy danh thiếp, mảnh giấy cứng với hàng chữ mạ vàng tinh xảo in rõ tên tôi và chức danh.
Lâm Úy.
Người sáng lập của Trung tâm đào tạo “Lam Nhan” – chuyên huấn luyện phẩm chất đàn ông.
"Sao tên giống vậy nhỉ..." Hạ Minh Châu nghi hoặc nhìn đi nhìn lại trên mặt tôi, "Trông cũng giống nữa..."
"Giống cái gì mà giống!"
Cố Thừa Trạch đứng dậy, bước nhanh đến, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bực bội giả vờ:
"Ra khỏi đây, không có sự cho phép của tôi, cấm không được bước vào nhà riêng của tôi nữa!"
"Anh A Trạch anh..." Trong mắt Hạ Minh Châu nhanh chóng dâng lên những giọt nước mắt, giận dữ nhìn anh.
Tôi xoay người, chắn Hạ Minh Châu đang sắp khóc ra sau lưng.
"Anh Cố." Tôi nhíu mày, không tán thành nhìn anh, tay phải rút ra chiếc roi dạy học mang theo bên mình, nhẹ nhàng vỗ hai cái vào lòng bàn tay trái.
Cố Thừa Trạch theo phản xạ đứng nghiêm.
Hạ Minh Châu quên cả khóc, ngẩn ngơ nhìn hai người chúng tôi.
"Hình tượng của ngài là một người đàn ông trưởng thành, một quý ông, khi đối diện với người phụ nữ không phải là người mình yêu, dù không cần phải dịu dàng, cũng cần phải duy trì phép lịch sự."
Tôi nói một cách chân thành, từ tốn khuyên nhủ:
"Một người phụ nữ ưu tú như cô Lăng Vi, người bạn đời của cô ấy sẽ không phải là một người đàn ông chỉ dịu dàng và lịch sự với cô ấy, mà là một người đàn ông có thể luôn duy trì phép lịch sự trong giao tiếp xã hội, nhưng chỉ dịu dàng với riêng mình cô ấy."
"Huống chi, bây giờ lại là đối diện với một cô gái đáng yêu và xinh đẹp như cô Hạ?"
Tôi lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay đưa cho Hạ Minh Châu, thương xót nhìn cô ấy.
Hạ Minh Châu cẩn thận nhận lấy chiếc khăn tay thơm mùi hoa oải hương, lau nhẹ mắt, hai má bất giác ửng hồng.