Xuyên Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 2



4.

"Vậy nên, chị thật sự là… cố vấn đào tạo đức hạnh của anh A Trạch sao?"

Trong nhà hàng phương Tây, Hạ Minh Châu cầm chiếc nĩa bạc xiên quả cà chua bi trong đĩa salad, mở to đôi mắt sáng ngời hỏi tôi.

Tôi mỉm cười gật đầu.

"Cô Hạ không cần phải ngạc nhiên về nội dung đào tạo của chúng tôi."

"Trên thế giới có những cô gái đáng yêu như cô Hạ, muốn giữ gìn vóc dáng đẹp hơn vì người mình thích, cũng sẽ có những người đàn ông như anh Cố, muốn nâng cao bản thân vì người mình thích."

Hạ Minh Châu khẽ lẩm bẩm: "Em đâu phải vì anh ấy."

Nói thì nói vậy, hàng mi dài của cô rủ xuống, bàn tay đang cầm nĩa cũng buông lỏng.

"Anh ấy cũng không phải vì em."

Tôi đưa tay qua, đặt lên mu bàn tay hơi lạnh của cô ấy.

"Đã biết anh ấy không thích cô, vậy thì hà cớ gì phải buồn vì một người không thích mình?"

"Em biết… em biết rõ là anh ấy không thích em." Giọng Hạ Minh Châu nghẹn lại, "Nhưng tụi em lớn lên cùng nhau, ba mẹ em, rồi cả chú Cố, dì Cố đều nói sau này tụi em sẽ cưới nhau."

"Anh ấy vừa đẹp trai, lại còn thông minh như vậy, tôi tìm đâu ra người nào tốt hơn anh ấy?"

"Anh ấy chính là người tốt nhất rồi..."

"Không phải."

Tôi nhìn vào mắt Hạ Minh Châu, kiên định lặp lại:

"Anh ấy không phải là người tốt nhất."

"Đối với chúng ta, người tốt nhất nên là người khiến chúng ta vui vẻ nhất, thoải mái nhất và tự tại nhất."

"Chúng ta nên trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình trong niềm vui, chứ không phải nghe theo sự răn dạy của người khác mà trở thành cái gọi là 'tốt hơn' theo quy tắc của họ."

"Niềm vui của cô, mới là quy tắc lớn nhất trong thế giới của cô."

"Thật sao?"
Hạ Minh Châu ngơ ngác nhìn tôi.

Hàng mi ướt đẫm, đôi mắt đen lay láy trong veo.

Tôi gật đầu chắc nịch.

"Thật mà."

Tôi hạ giọng, khẽ thì thầm vào tai cô ấy như dỗ dành trẻ con:

"Cô Hạ trẻ đẹp lại có điều kiện kinh tế như vậy, muốn một người vừa đẹp trai vừa khiến cô vui vẻ thì chẳng khó chút nào."

"Nếu anh ta ngốc, không học được cách khiến cô vui vẻ, thì cứ đưa đến đây cho tôi. Tôi dạy."

Hạ Minh Châu bật cười khanh khách.

Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy, gọi phục vụ đến đổi cho cô ấy một suất ăn khác.

Bữa tối tuyệt vời bên cô gái đáng yêu thế này như tiếp thêm năng lượng, giúp tôi có thừa kiên nhẫn để đối phó với những vị khách khó chiều ngày hôm sau.

"Nói đi, cô chuẩn bị huấn luyện tôi như thế nào?"

Ca sĩ trẻ Lạc Mân nghiêng người tựa vào bục giảng, mái tóc ngắn nhuộm xanh tím của cậu ta mỗi sợi đều toát lên sự ngạo mạn bất cần.

"Năm vạn tệ một giờ, nếu không thuyết phục được tôi, tôi sẽ khiến cô phá sản."

Tôi từ tốn nhấp ngụm trà kỷ tử trong bình giữ nhiệt:

"Khóa đào tạo của chúng tôi được thiết kế dành cho những người đàn ông muốn theo đuổi người mình yêu."

"Mà theo tôi thấy, hiện tại anh vẫn chưa đủ tư cách."

"Ý cô là gì?!" Anh ta đứng thẳng người, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bình thản nhìn lại: "Nếu tôi nhớ không nhầm, cho đến bây giờ, cách anh gọi cô Lăng Vi vẫn là “chị” đúng không?"

Lạc Mân nghẹn lời, không phục cãi lại:

"Thì sao?"

"Nếu trong mắt Lăng Vi, cậu chỉ là một đứa em trai, thì tất cả những hành động theo đuổi từ cậu chỉ là mấy trò gây chú ý của con nít mà thôi."
“Bất kể trong lòng anh đang dậy sóng ra sao, Lăng Vi vẫn không hề nhận ra dụng ý ẩn sau những hành động đó.”

Tôi cười nhạt chế giễu, rồi đột ngột đổi giọng.

Nếu muốn thực hiện việc theo đuổi hiệu quả, thì bước đầu tiên chính là..."

Lạc Mân nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi dùng roi dạy học chỉ vào chiếc ghế học sinh ở giữa phòng.

Anh ta sải bước dài, ba bước thành hai chạy tới ngồi xuống:
"Nói nhanh."

"Đừng gọi cô ấy là chị."

Tôi nhìn vẻ mặt hơi khó xử của Lạc Mân, chậm rãi nói:

"Đừng tiếc, sau này vẫn còn cơ hội gọi. Nhưng trong quá trình theo đuổi, hãy gọi tên cô ấy."

Nhẹ nhàng nhấp chuột, màn hình hiển thị ảnh cận mặt gần đây của Lăng Vi.

Cô gái mặc chiếc váy trắng quay đầu lại trong khuôn viên trường vàng rực mùa thu, mỉm cười ngạc nhiên nhìn vào ống kính.

"Anh phải làm quen với việc nhìn vào mắt cô ấy và gọi tên cô ấy."

"Chị... Lăng Vi..."

Lạc Mẫn thất thần nhìn bức ảnh, khẽ lẩm bẩm. "

Lớn hơn chút nữa."

"Lăng Vi."

"Lớn hơn nữa."

"Lăng Vi!"

5.

Ánh mắt Lạc Mẫn nóng rực, ngực khẽ phập phồng.

Góc bàn có chai nước, vốn dĩ chuẩn bị cho anh ta, nhưng tôi không muốn đưa.

Trong nguyên tác, anh ta đã để Lâm Úy luyện tập giọng của Lăng Vi bao nhiêu lần, hôm nay để anh ta gọi vài tiếng cũng coi như có lợi cho anh ta rồi.

Khát đi nhóc con.

"Ngoài việc thay đổi cách xưng hô, điều anh cần hoàn thành nhất chính là sự thay đổi từ người được chăm sóc thành người chăm sóc."

Lạc Mẫn theo ánh mắt tôi, nhìn ra ngoài phòng học nơi người quản lý đang chờ đợi.

"Tôi tin rằng trong cuộc sống của Lạc tiên sinh, có rất nhiều việc anh không cần phải tự tay làm, ví dụ như nấu cơm, giặt quần áo, thậm chí là mặc quần áo và đi giày."

"Người quản lý và trợ lý cuộc sống có thể giúp anh giải quyết gần như mọi thứ, anh chỉ cần suy nghĩ về việc viết nhạc và đóng phim."

"Nhưng nếu đã có người muốn theo đuổi, thì kiểu sống như vậy là hoàn toàn không được."

Lạc Mẫn nhíu mày: "Tôi có thể học."

Tôi cười, không khẳng định cũng không phủ nhận: "Vậy thì thử xem."

Tôi dẫn anh ta đến phòng học nấu ăn ở tầng ba.

"Đặc điểm nghề nghiệp của Lạc tiên sinh khiến anh không thể làm những việc như xếp hàng mua trà sữa cần xuất hiện ở nơi công cộng cho cô Lăng. Vậy nên, nếu hai người ở nhà một mình, nhà bếp là một nơi rất thích hợp để bồi dưỡng tình cảm."

"Một người đàn ông biết nấu ăn không chỉ chinh phục dạ dày mà còn dễ dàng lay động trái tim phụ nữ bằng những món ngon và sự tinh tế trong từng bước chế biến. Đó cũng là dấu hiệu của một người đàn ông sống có gu, biết tận hưởng cuộc sống và có trách nhiệm với gia đình."

"Nhân lúc cô Lăng đang ở Anh, anh có thể luyện tập thêm."

Lạc Mẫn nhìn những dụng cụ bếp núc đa dạng mà háo hức: "Chị ấy thích ăn caramen nướng, bánh su kem hình bánh xe, còn có bánh madeleine chanh nữa, tôi làm trước..."

"Người mới bắt đầu tốt nhất nên làm những món đơn giản thôi." Tôi không thương tiếc cắt ngang, ra hiệu cho đầu bếp đến hướng dẫn một số kiến thức cơ bản,

"Cô Lăng buổi sáng thích ăn trứng ốp la lòng đào chín tới, vậy thì bắt đầu từ món đó đi."

Lạc Mẫn khịt mũi.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế thực khách đối diện bàn bếp. Đầu bếp cởi tạp dề đưa cho Lạc Mẫn.

"Bắt đầu đi." Tôi vắt chéo chân, đan các ngón tay vào nhau, "Mong chờ tác phẩm của anh."

Một tiếng rưỡi tiếp theo có thể gọi là khoảnh khắc thảm họa.

Từng đĩa trứng ốp la hình thù kỳ dị được bưng lên chiếc bàn ăn trải khăn trắng, rồi lại nhanh chóng bị dọn đi.

"Cháy rồi."

"Lại cháy nữa rồi."

"Hoàn toàn chưa chín mà."

"Đây là trứng chiên, tôi muốn trứng ốp la."

"Chín thì chín kỹ rồi, lòng đào đâu?"

"Tại sao trong lòng trắng trứng vẫn còn vỏ?"
...

Sắc mặt Lạc Mẫn ngày càng đen lại như chiếc tạp dề của anh ta.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh ta đang nắm chặt cán thìa, lúc này lại nổi đầy gân xanh.

Quả trứng ốp la lòng đào kêu xèo xèo trong chảo như đang chuẩn bị đối mặt với thảm hoạ.

Tôi liếc mắt, đứng dậy đi đến sau lưng anh ta, trước khi nếp nhăn trên trán anh ta nổi lên thì đã cầm lấy chiếc xẻng vuông.

"Tắt bếp."

Chiếc xẻng vuông sáng loáng tách đôi quả trứng, lòng đỏ trứng nửa đông đặc chảy xuống như một vầng thái dương đỏ rực đang lặn.

"Mới chỉ bắt đầu thôi mà đã hết kiên nhẫn rồi sao?"

Lạc Mẫn ngơ ngác nhìn quả trứng, nghe vậy thì quay mặt đi một cách không tự nhiên.

"Cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ làm tốt!"

"Hết giờ rồi." Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.

"Tôi còn tiết học buổi chiều. Tôi biết Quý Hành Phong hôm nay trực ban, chắc chắn buổi chiều anh ấy không có thời gian huấn luyện."

Tôi lắc ngón tay: "Không được đâu."

"Tôi trả gấp đôi giá! Tôi không tin cô còn có thể từ chối tôi."

Tôi lục trong ngăn kéo bên cạnh bàn bếp ra một tuýp thuốc mỡ trị bỏng, ném vào tay anh ta, nơi vừa bị dầu bắn vào lấm tấm những nốt đỏ.

"Cho dù bác sĩ Quý không có lịch hẹn huấn luyện vào buổi chiều, tôi cũng có những kế hoạch riêng khác."

"Đúng giờ, giữ lời hứa, và tôn trọng không gian riêng tư của người khác... Anh Lạc à, ngoài trứng ốp la ra, anh còn phải học nhiều thứ lắm đấy."

6.

Quý Hành Phong quả thực không hẹn lịch đào tạo vào chiều hôm đó.

Thực tế, kể từ sau lần anh ta đặt lịch học vào thứ Hai thất bại lần trước, anh ta đã không liên lạc lại với tôi.

Mãi đến chiều thứ Sáu, tôi nhận được điện thoại của anh ta ở nhà Cố Thừa Trạch.

“Tạo hình cho chuyến đi không chỉ cần đơn giản và lịch sự, mà còn phải toát lên được cá tính và chất liệu riêng biệt.”

Ngón tay tôi nhanh chóng lướt qua những chiếc áo khoác với chất liệu vải khác nhau, nắm lấy một chiếc trong số đó ra hiệu cho chuyên gia tạo hình để Cố Thừa Trạch mặc vào.

"Tuần này khi ngài gọi điện thoại cho cô Lăng, hình tượng đều khá riêng tư, độ hở da cũng tương đối cao, chúng ta cần tạo ra sự tương phản để tạo điểm nhấn."

"Tuy nhiên, ngài chắc chắn ngày mai buổi sáng cô Lăng sẽ đến đón ở sân bay chứ?"

Cố Thừa Trạch dùng hai tay chỉnh cổ áo khoác, nghe vậy không chút do dự nói: "Vi Vi không bao giờ thất hứa."

"Vậy thì vừa hay có thể phối với chiếc trâm cài áo mà cô ấy tặng."

Tôi cầm chiếc trâm cài áo đặt lên người anh ta so sánh.

"Tôi biết bình thường ngài không quen dùng đồ trang sức, nhưng gu thẩm mỹ của cô Lăng và phong cách cá nhân của ngài rất phù hợp, ngài nên học cách sử dụng những món quà cô ấy tặng, chứ không phải cứ lặng lẽ cất giữ mãi."

"Khi cần thiết, chúng vẫn có thể tạo ra những phút giây lãng mạn giữa đám đông.

Cố Thừa Trạch vui vẻ chấp nhận lời khuyên.

Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, tôi quay người đi về phía cửa sổ.

Màn hình hiển thị cuộc gọi đến là một cuộc gọi quốc tế.

"Xem ra, bác sĩ Quý đi trước một bước rồi."

Tôi nghe giọng nữ tiếng Anh thông báo từ sân bay Heathrow vọng lại từ đầu dây bên kia, thờ ơ mở lời.

Giọng Quý Hành Phong ấm áp mang theo ý cười, lời nói lại ẩn chứa sự khinh miệt: "Đào tạo bao nhiêu khóa học nam đức, cũng không bằng gặp mặt một lần ngoài đời nhỉ."

"Cô nghĩ rằng tôi sẽ giống như hai người kia, ngoan ngoãn làm 'cây hẹ' cho cô cắt sao?"

"Vậy thì thật đáng tiếc." Tôi tiếc nuối thở dài, "Không mua bán thì còn tình nghĩa, tôi chúc anh may mắn nhé."

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẩy, rồi cúp máy.

Bác sĩ Quý Hành Phong, quả thực là người kiên nhẫn nhất trong ba nam chính.

Bề ngoài, tính cách của anh ta giống như thuộc tính nghề nghiệp của mình, lạnh lùng, thận trọng.

Thực tế, sự ngạo mạn của anh ta không hề kém Lạc Mẫn, dục vọng kiểm soát và chiếm hữu cũng biến thái nhất trong số họ.

Nếu nói sự sắc sảo lộ liễu của Lạc Mẫn chỉ là hành vi của một cậu em trai, thì Quý Hành Phong chính là kiểu yandere theo nghĩa thông thường.

Nếu không thể khiến anh ta vấp ngã ngay từ đầu... thì cây "hẹ" này, e rằng rất khó vào được vườn rau của tôi.

Hội nghị quốc tế về kỹ thuật y sinh học tổ chức lần này ở London là một cơ hội rất tốt.

Tự tin như Quý Hành Phong cũng không ngờ rằng Cố Thừa Trạch sẽ xuất hiện tại hội nghị với tư cách là nhà đầu tư dự án.

Sức mạnh của tiền bạc quả nhiên là vô địch.

Tôi cất điện thoại, đi đến bên cạnh Cố Thừa Trạch.

"Trang phục cho hội nghị lần này đã được chuẩn bị xong cho ngài. Chuyên gia tạo hình của chúng tôi sẽ đi cùng ngài trên suốt chặng đường và cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào ngài cần khi cần thiết."

Trên ghế sofa đặt một hộp quà màu xanh lam và một hộp màu đỏ nhỏ hơn.

Cố Thừa Trạch chỉ vào chiếc hộp màu đỏ hỏi: "Đó là gì?"

"Một bộ 'skin' đặc biệt dành tặng cho khách hàng VIP."

Tôi nháy mắt, "Nếu ngài muốn cùng cô Lăng mở khóa cảnh hẹn hò ở trường học, thì có thể thử nó."

"Tôi sẽ làm được."

Mắt Cố Thừa Trạch tràn đầy mong đợi.

Loading...