Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 11: Kiệu hoa, trời ơi, là màu trắng?!
Chương 11: Kiệu hoa, trời ơi, là màu trắng?!
Các trưởng lão hết sức thuyết phục Nam Tầm, không ngừng giảng giải về hy sinh cái tôi để thành toàn tập thể, về việc làm tất cả là vì gia tộc Túy Ly.
Nam Tầm chỉ muốn phì cười vào mặt họ, nhưng vì sợ lộ vai trò nên đành im lặng, tỏ vẻ là một đóa tiểu bạch liên ngây thơ không biết sự đời.
Tối đó, kết giới quanh tiểu viện của cô lại được gia cố thêm một tầng nữa. Một bộ hỉ bào đỏ thẫm được mẹ cô đích thân đưa tới.
Mẹ cô theo thói quen gào khóc một hồi, sau đó nắm lấy tay Nam Tầm, đưa lén cho cô vài lá bùa chú, giọng thì thầm:
“Huyên Nhi, đây là bùa chạy trốn, bùa bạo phá, còn có cả bùa truyền tống. Con nhớ giữ cẩn thận, tùy thời mà dùng.”
Nam Tầm cất kỹ đồ vật, không nhịn được ôm lấy người mẹ xinh đẹp, thầm nghĩ: “Tiểu Bát, ta yêu mẹ ta quá!”
Hư Không Thú cuối cùng cũng không giả chết nữa, lên tiếng:
“Cố lên, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, chờ ta tích đủ công đức giá trị, ngươi có thể trở về.”
Nam Tầm chớp mắt, cảm thấy Hư Không Thú chính là một cái hố sâu không đáy.
“Tiểu Bát, hôm qua ta ca hát, dẫn đến cả đám linh thú bay lượn. Sao không ai thấy kỳ cảnh này vậy?” Nam Tầm tò mò hỏi.
Hư Không Thú giải thích:
“Yêu Vương đã cách ly khu vực khác. Ngoại trừ ngươi, hắn, và đám linh cầm, những người khác hoàn toàn không biết gì.”
“Hắn làm vậy để làm gì?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Nam Tầm cạn lời:
“Ngươi đưa ta đến đây để cho ta kiến thức năng lực của ngươi, vậy mà mấy chuyện này ngươi cũng không biết?”
Hư Không Thú lại quay về trạng thái giả chết.
Sáng hôm sau, Nam Tầm bị đánh thức bởi một nhóm nha hoàn và bà tử. Họ xếp hàng nối đuôi nhau vào phòng để hầu hạ cô rửa mặt, chải đầu.
Một canh giờ sau, khi nhìn vào gương, Nam Tầm không khỏi sững sờ trước hình ảnh của chính mình. Trong gương là một tân nương xinh đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Bộ hỉ bào được chọn vừa khéo khoe ra nửa bờ ngực đầy đặn, bên ngoài phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ, tạo nên vẻ đẹp mơ hồ đầy mê hoặc. Ngay cả Nam Tầm cũng phải thốt lên:
“Đờ mờ, đẹp đến mức ta cũng muốn phun máu mũi.”
Tại cổng lớn của Túy Ly gia, một chiếc kiệu hoa đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng khi nhìn kỹ, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Nam Tầm cũng không khỏi ngạc nhiên:
“Tiểu Bát, chiếc kiệu này là màu trắng! Yêu Vương nghĩ gì vậy? Hắn muốn cưới một Túy Ly Huyên đã chết sao?”
Hư Không Thú chỉ đáp một câu:
“Chúc ngươi may mắn.”
Chiếc kiệu trắng được tám con địa ngục ma báo nâng lên. Chúng có đôi mắt màu lục âm u, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Nam Tầm, khiến cô cảm thấy áp lực nặng nề như núi đè.
Dù mọi người đều không hài lòng với cảnh tượng này, nhưng không ai dám nói gì.
Nam Tầm quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của mọi người – có người tiếc nuối, có người lo lắng, có người hả hê. Cô chỉ lặng lẽ bước lên kiệu.
Khi cô vừa ngồi chưa vững, tám con địa ngục ma báo đã quay đầu và lao đi. Tốc độ nhanh như muốn đi đầu thai, khiến Nam Tầm suýt bị hất văng.
Nam Tầm vốn là người vô tâm, dù miệng liên tục oán than nhưng chỉ một lúc sau đã ngủ gật.
Không ngờ, chỉ một giấc ngủ ngắn, khi tỉnh lại, cô phát hiện mình không còn ở trong kiệu nữa.
Cô đang nằm trên một chiếc trường kỷ, xung quanh ánh sáng lờ mờ, không khí đặc quánh ám nguyên tố – thứ không thể hấp thu đối với huyền giả.
Nam Tầm thầm nghĩ: “Đây chính là Ma Vực trong truyền thuyết sao?”