Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 12: Ta à, đến để câu dẫn Yêu Vương
Chương 12: Ta à, đến để câu dẫn Yêu Vương
Còn chưa mở mắt, Nam Tầm đã nghe thấy những tiếng bàn tán xì xào quanh mình:
“Thật đẹp quá!”
“Nhân tộc cũng có người đẹp như vậy sao?”
“Nghe nói đây là con gái duy nhất của gia chủ Túy Ly gia. Nhân tộc đúng là không tiếc bỏ vốn để dùng mỹ nhân kế.”
Nam Tầm còn muốn nghe thêm vài lời khen ngợi nữa thì bỗng nhiên có một giọng nói chen vào:
“Tỉnh dậy rồi, nữ nhân này tỉnh rồi!”
Vừa mở mắt, Nam Tầm chạm ngay vào ánh nhìn của bốn đôi mắt đen láy. Là bốn tỳ nữ, dáng vẻ ai nấy đều rất xinh đẹp.
Bốn người khẽ cúi chào:
“Tham kiến cô nương.”
Nhưng thái độ của họ rõ ràng rất thờ ơ, không chút coi trọng vị Nhân tộc tân nương này.
Nam Tầm là ai chứ? Dù là nam, nữ, già, trẻ, chỉ cần một canh giờ, cô chắc chắn có thể hòa đồng với bất kỳ ai.
Vì vậy, chỉ một canh giờ sau, cả cung điện tràn ngập tiếng cười nói rộn rã.
“Ngươi thật thú vị, hoàn toàn không giống những nhân loại khác mà ta từng gặp.” Tỳ nữ tên Hồng Trù che miệng cười duyên.
Nam Tầm chớp mắt, nói:
“Nhân loại không đều như ta sao? Hai mắt, một mũi, một cái miệng, có gì khác biệt đâu?”
“Phụt!” Lục Tuệ bật cười:
“Hồng Trù ý là nàng đã gặp nhiều nhân loại gian xảo, còn ngươi thì lại đơn thuần như một đóa hoa.”
Lam Thủy tò mò hỏi:
“Nhưng ngươi tại sao lại đến Ma Vực?”
Nam Tầm cầm một quả hồng đỏ rực từ khay trái cây bên cạnh, cắn một miếng rồi cười khanh khách:
“Ai nha, Lam Thủy tỷ tỷ đoán được rồi mà. Ta đến đây để thi triển mỹ nhân kế. Nếu Yêu Vương thích ta, ta có thể thổi gió bên gối, khuyên hắn không tấn công Nhân tộc. Như vậy Nhân tộc và yêu thú có thể sống hòa bình.”
“Khụ khụ khụ!” Mấy người bị sặc nước đồng loạt ho khan.
Lam Thủy vội gõ vào trán Nam Tầm một cái:
“Ngươi thật sự không giữ miệng! Loại chuyện này tuyệt đối không được để ai khác nghe thấy, nếu không ngươi mất mạng ngay lập tức.”
Ba người còn lại cũng gật đầu đồng tình, dặn dò cô kỹ lưỡng.
Nam Tầm cười hì hì:
“Cẩn tuân dạy bảo của các mỹ nhân tỷ tỷ!”
Thời gian trôi qua, trong cung điện không ngày nào thiếu tiếng cười đùa. Chớp mắt, đã một tháng trôi qua.
Nam Tầm chống cằm, nhìn về phía cửa điện, vẻ mặt mong chờ:
“Lục Tuệ, Yêu Vương đã đưa ta về đây, nhưng tại sao mãi không đến gặp ta? Hắn không gặp ta thì ta làm sao câu dẫn hắn được?”
Lời nói kèm theo ánh mắt ngây thơ, long lanh như nước khiến mấy người xung quanh ngớ người.
Trong một đại điện đen nhánh, Yêu Vương ngồi lệch trên chiếc ghế vương tọa làm bằng hắc huyền tinh. Trên tay hắn là một chiếc chén rượu tinh xảo.
Nghe thấy lời của Nam Tầm, đôi mắt đỏ thẫm của hắn thoáng ngưng lại.
Không hiểu vì sao, chiếc chén rượu trong tay hắn bị bóp nát, rượu tinh khiết chảy xuống qua những ngón tay thon dài, lan tỏa một mùi thơm nồng đậm khắp đại điện.
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục rót rượu uống như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài đại điện, một tiểu yêu thú run rẩy tiến đến, giọng nhỏ nhẹ:
“Vương, đã một tháng trôi qua, ngài định xử trí Nhân tộc nữ tử kia thế nào? Ngài có muốn hút khô máu nàng và treo xác lên cổng Nhân tộc không?”
Nghe vậy, Yêu Vương khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh quét qua tiểu yêu:
“Việc của bổn vương từ khi nào đến lượt các ngươi lắm miệng?”
Tiểu yêu hoảng sợ, thình thịch quỳ xuống:
“Tiểu nhân biết sai!”
Yêu Vương lười biếng xoay chiếc chén mới trong tay, khóe môi bất ngờ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Câu dẫn sao… Hừ, bổn vương cũng muốn xem ngươi định câu dẫn ta thế nào.”