Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 16: Mất khống chế, vẫn là ăn ngươi đi
Chương 16: Mất khống chế, vẫn là ăn ngươi đi
Nam Tầm ho sặc một chút, nước miếng suýt nghẹn đến tử vong.
Đờ mờ! Khó trách Tiểu Bát suốt ngày giả chết, hóa ra Yêu Vương đã giám sát cô từ đầu đến cuối trong suốt một tháng qua?!
Rình coi cuồng à?!
Toàn thân Nam Tầm run rẩy. Cô cố gắng gượng cười, nói:
“Ta chỉ là nói giỡn thôi. Ngài đừng coi là thật.”
Nhưng Yêu Vương nhếch môi, đáp lại bằng giọng trầm thấp:
“Không, bổn vương thấy ngươi rất nghiêm túc.”
Nam Tầm không kịp đáp lại thì bất thình lình, cả người cô bị hắn bế bổng lên!
Sợ đến mức cô rụt người lại, càng ép sát vào lồng ngực hắn hơn.
“Ngươi... ngươi định làm gì?” Giọng cô run rẩy hỏi.
Khóe môi Yêu Vương cong lên, giọng nói đều đều không chút gợn sóng:
“Về phòng, giúp ngươi hoàn thành việc câu dẫn.”
Ha hả. Tự làm tự chịu, không thể sống.
Trên giường, một nam một nữ ngồi đối diện nhau.
Nam Tầm căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa. Hắn nhìn cô chăm chú, mặt không biểu cảm, như thể đang chờ động tác tiếp theo của cô.
Trong đầu, Nam Tầm lập tức cầu cứu Tiểu Bát:
“Tiểu Bát, ta phải làm sao đây?!”
Cuối cùng, Hư Không Thú không giả chết nữa, tuy giọng nói vẫn nhỏ xíu vì sợ bị Yêu Vương phát hiện:
“Đơn giản thôi. Hôn, ôm, cọ, liếm, vặn người... hiểu chưa?”
Nam Tầm: “...” Cô cảm thấy sự trong sáng của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng.
“Ngươi còn chần chờ gì nữa? Mau thượng đi!” Hư Không Thú giục.
Nuốt nước miếng, Nam Tầm rụt rè hỏi:
“Ngươi thật sự muốn ta... câu dẫn ngươi?”
“Ừ.” Yêu Vương gật đầu, đôi mắt đỏ thẫm nhìn thẳng vào cô, sâu không thấy đáy.
“Dù ta làm gì, ngươi cũng sẽ không tức giận?”
“Ừ.”
Nam Tầm hít sâu một hơi, run run thốt lên:
“Vậy ta... bắt đầu nhé?”
“Ừ.”
Cô chậm rãi tiến lại gần, cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, chỉ một cái chạm thoáng qua.
Mặt hắn vẫn không chút biến sắc.
Nam Tầm lại hôn lên đôi mắt đỏ thẫm của hắn, sau đó chạm nhẹ vào chóp mũi.
Hắn vẫn không động đậy, mặt lạnh như tiền.
Cô cắn răng, đưa tay xuống bên hông hắn, chạm vào vòng eo rắn chắc. Da thịt lạnh lẽo nhưng lại bóng loáng, cảm giác rất đặc biệt.
Càng lúc càng to gan, Nam Tầm cởi áo hắn, nghiêng người áp sát vào lồng ngực trần của hắn, khuôn mặt nóng bỏng cọ nhẹ lên cơ thể lạnh lẽo đó, giống như mèo con đang làm nũng.
Thình thịch. Thình thịch.
Nam Tầm có thể nghe rõ nhịp tim của hắn, từng nhịp một, mạnh mẽ và hữu lực. Nhưng sau một lúc, nhịp tim đó càng lúc càng nhanh và mạnh.
Cô còn đang kinh ngạc thì đột nhiên cảm thấy cổ mình lành lạnh.
Nam Tầm liếc mắt nhìn, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Một chiếc lưỡi rắn dài từ miệng Yêu Vương thò ra, đang chầm chậm liếm cổ cô! Cảm giác lành lạnh và ẩm ướt lập tức khiến da cô nổi gai ốc.
“Đờ mờ, Tiểu Bát! Hắn liếm cổ ta! Hắn chuẩn bị ăn ta đúng không?!” Nam Tầm gào thét trong đầu.
Không ngoài dự đoán, Yêu Vương cúi đầu, giọng nói âm trầm và lạnh lẽo vang lên:
“Vừa rồi bổn vương có chút mất khống chế. Loại tình huống này tuyệt đối không được phép tái diễn.”
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Cho nên, bổn vương nghĩ, vẫn là trực tiếp ăn ngươi đi.”