Đọc truyện online, truyện hay tuyển chọn.

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 17: Đáng sợ, vạn năm lão xử nam



Chương 17: Đáng sợ, vạn năm lão xử nam

Nam Tầm run rẩy cầu cứu Hư Không Thú:
“Tiểu Bát! Nhiệm vụ thất bại rồi! Mau nghĩ cách chạy trốn đi!”

Hư Không Thú đáp lại vội vã, ngữ điệu đầy thúc giục:
“Không được từ bỏ! Ngươi phải làm cho hắn cảm nhận được thể xác và tinh thần thoải mái hơn cả ăn uống. Nhanh lên, nếu ngươi chậm trễ, hắn thật sự sẽ ăn ngươi đấy!”

Nói xong, nó lại tiếp tục giả chết.

Nam Tầm cảm thấy tuyệt vọng, nhưng không cam lòng bị ăn theo kiểu tàn nhẫn như vậy. Chết rồi mà còn bị nhai sống thì thật quá đáng sợ!

Trong cơn hoảng loạn, cô đẩy mạnh Yêu Vương ngã xuống giường, không nói hai lời mà lao đến, hung hăng hôn lên môi hắn. Đôi tay nhỏ bé run rẩy lần mò khắp người hắn, như thể đây là canh bạc cuối cùng.

Ngực của Yêu Vương phập phồng kịch liệt, đến mỗ một khắc, hắn hít sâu một hơi.

Sau vài giây im lặng, bàn tay lớn của hắn giữ chặt lấy gáy Nam Tầm, đáp trả nụ hôn bằng sự cuồng nhiệt và mãnh liệt, như muốn nuốt trọn cô vào trong.

Môi kề môi, Yêu Vương thở gấp, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm vang lên:
“Nữ nhân, đây là do ngươi tự chọn. Sau này hối hận cũng không kịp.”

Một cái lật người, Nam Tầm bị hắn đè xuống giường.

Với một động tác dứt khoát, chiếc váy trên người cô bị xé nát, hóa thành những mảnh vải nhỏ.

Phía ngoài căn phòng, bốn tỳ nữ căng thẳng đến độ không dám thở mạnh. Khi họ nghe thấy âm thanh giường sập, tất cả đồng loạt run rẩy.

“Chết rồi! Tầm Tầm chắc chắn đã bị Yêu Vương ăn thịt!” Hồng Trù bật khóc.

Tử Linh nhíu mày, không nhịn được lên tiếng:
“Đây rõ ràng không phải là mùi máu... mà là... mùi tình dục.”

Hồng Trù há hốc miệng, cả kinh nói:
“Sao có thể? Yêu Vương xưa nay không gần nữ sắc mà!”

Lục Tuệ mỉm cười:
“Chỉ sợ Tầm Tầm đã phá lệ đó. Chúng ta về sau phải sửa miệng gọi nàng là phu nhân rồi.”

Ngày hôm sau, Nam Tầm được đưa trở về căn phòng nhỏ của mình.

Cô nằm bất động trên giường, toàn thân bầm tím, trên da trắng nõn là đầy dấu vết xanh tím dày đặc.

Bốn tỳ nữ vội vàng đến chăm sóc, vừa nhìn thấy bộ dạng của Nam Tầm thì không khỏi sợ hãi.

“Chịu như thế nào nổi đây?” Lục Tuệ thở dài. “Nhân loại yếu ớt như vậy, làm sao chịu được sự nhiệt tình của Yêu Vương?”

Hồng Trù lắc đầu cảm thán:
“Quả nhiên, Yêu Vương thật đáng sợ. Đây chính là lần đầu tiên ngài động tình sau vạn năm... Nhưng kết quả này thật khiến người ta đau lòng thay cho Tầm Tầm.”

Nam Tầm nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, không chút sức lực, giọng nói khẽ run rẩy:
“Tiểu Bát... nam nhân trên giường là một loại sinh vật thật đáng sợ. Ta đã thành búp bê vải rách nát, hắn còn ném ta về đây như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.”

Hư Không Thú xuất hiện với giọng an ủi:
“Ngươi nên cảm thấy may mắn, vì chính nhờ chiêu của ta mà hắn không ăn ngươi. Đổi lại thì ngươi chỉ bị... mài mòn một chút.”

Nam Tầm hít sâu, bật cười khổ:
“Ta mất sạch rồi, Tiểu Bát! Đời trước đến cả yêu đương còn chưa kịp, giờ lại thế này...”

Hư Không Thú vội giải thích:
“Thân thể này không phải của ngươi. Linh hồn ngươi vẫn sạch sẽ. Xem đây như một trò chơi, xong nhiệm vụ là ngươi có thể quay về thế giới thật.”

Nam Tầm ngơ ngác hỏi:
“Thật không?”

“Thật! Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ được giải thoát.”

Chiều hôm đó, trong khi Nam Tầm còn chưa kịp hồi phục, Yêu Vương lại xuất hiện, trực tiếp bế cô đi.

Lần này, hắn mang cô đến cung điện riêng, nơi mà chưa từng ai được đặt chân đến.

Không khí tối tăm, ánh sáng lờ mờ từ những viên dạ minh châu trên tường càng khiến nơi đây thêm âm u.

Yêu Vương không nói một lời, chỉ hành động như một con thú hoang mất kiểm soát.

Nam Tầm rên rỉ yếu ớt, cố nói:
“Lần sau đừng xé váy ta nữa... thật tiếc.”

Hắn dừng lại một chút, cúi xuống bên tai cô, giọng khàn khàn thì thầm:
“Không sao, bổn vương sẽ chuẩn bị thêm cho ngươi.”

Hôm sau, Nam Tầm lại được đưa về, cơ thể cô càng thêm thảm hại, toàn dấu vết đỏ tím chằng chịt.

Nhưng điều khiến cô nhẹ nhõm nhất là Hư Không Thú thông báo:
“Ác niệm của Yêu Vương đã giảm từ 100 xuống 90. Ngươi còn hy vọng!”

Loading...