Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 3: Nguyên chủ bị Yêu Vương ăn
Chương 3: Nguyên chủ bị Yêu Vương ăn
Nam Tầm nhìn Tần Nhạc Hiên đang giao đấu với bầy Yêu Nguyệt Ma Lang Thú, dáng vẻ mạnh mẽ, cao lớn đầy anh tuấn. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, vô cùng mê hoặc. Cũng không khó hiểu vì sao Túy Ly Huyên lại bị hắn dụ dỗ đến mức bỏ trốn cùng.
Hiện tại là ngày thứ hai sau khi Túy Ly Huyên biết tin phải gả đi hòa thân và quyết định bỏ trốn cùng Tần Nhạc Hiên. Với thế lực hùng mạnh của Túy Ly gia tộc tại Huyền Vũ giới, không lâu nữa họ sẽ bị bắt trở về.
“Tiểu Bát, nguyên chủ Túy Ly Huyên đâu? Ta nhập vào thân thể nàng rồi, vậy linh hồn nàng giờ ở đâu?” Nam Tầm hỏi.
Hư Không Thú trầm mặc một lúc lâu rồi đáp:
“Ba ngày nữa Túy Ly Huyên sẽ chết thảm. Ta đã hứa siêu độ linh hồn nàng, nên quay về ba ngày trước khi nàng chết để tạm mượn thân thể này.”
Từ từ!
Chết tiệt, Nam Tầm bỗng hiểu ra một chuyện chẳng lành.
“Tiểu Bát, ý ngươi là ba ngày nữa ta cũng sẽ chết thẳng cẳng sao?” Đôi mắt Nam Tầm trợn to.
Hư Không Thú hờ hững đáp:
“Đúng thế.”
“Chết thế nào? Có thảm lắm không?”
“À, cũng không tệ lắm. Ngươi bị Yêu Vương nổi giận vì dám bỏ trốn cùng gã dã nam nhân kia. Hắn liền từng ngụm, từng ngụm ăn ngươi vào bụng, không chừa cả xương. Còn cái dã nam nhân kia, bị hắn hút cạn máu rồi treo trên cổng thành suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng phơi thành một... người khô.”
Nam Tầm không nghe nổi câu tiếp theo, trong đầu cô chỉ vang vọng cụm từ: “Từng ngụm, từng ngụm bị ăn vào bụng”.
“Tiểu Bát, cái 'ăn' mà ngươi nói... có giống cái 'ăn' ta đang nghĩ không?” Nam Tầm cố ôm chút hy vọng.
Hư Không Thú lập tức phản bác:
“Gia là thần thú, nói sao làm vậy. Chính là hắn thực sự ăn ngươi vào bụng, không chừa lại cả xương cốt.”
Nam Tầm run rẩy:
“Đó không phải ta, là Túy Ly Huyên.”
Hư Không Thú cười hắc hắc:
“Ngươi hiện tại chính là Túy Ly Huyên, ba ngày nữa chính ngươi sẽ bị Yêu Vương ăn sạch. Cố gắng làm việc đi, ta đặt niềm tin vào ngươi ~”
Nam Tầm cảm thấy mệt mỏi không muốn nói chuyện thêm với quả cầu lông tròn này.
Lúc này, Tần Nhạc Hiên – đã xử lý xong bầy Yêu Nguyệt Ma Lang Thú – bước tới, toàn thân còn vương mùi máu.
Hắn không dám lại gần, chỉ đứng từ xa và nói, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Biểu muội, đừng sợ. Bầy thú kia ta đã giải quyết sạch rồi.”
Nam Tầm mỉm cười nhẹ:
“Biểu ca, hình như ta nghe thấy tiếng nước, chúng ta đi rửa mặt một chút đi.”
Tần Nhạc Hiên ngây người, lắp bắp:
“Biểu muội... ngươi cười thật đẹp.”
Nam Tầm phì cười. Cô này đẹp đến mức nào mà chỉ cười một cái thôi cũng khiến người ta si mê đến thế?
Tần Nhạc Hiên dẫn Nam Tầm đến một con suối nhỏ. Để tránh làm bẩn không khí xung quanh biểu muội, hắn xuống hạ lưu rửa mặt, còn dặn dò không ngớt:
“Biểu muội, nếu có chuyện gì cứ gọi ta, ta luôn ở gần đây.”
Nam Tầm gật đầu, chờ hắn đi xa liền tiến đến bờ suối.
Mặt nước trong vắt như gương, phản chiếu rõ dung nhan của cô.
Nhìn vào bóng mình dưới nước, Nam Tầm bất giác hít sâu một hơi, trong đầu hỏi Hư Không Thú:
“Tiểu Bát, nói thật, ngươi là đồ mê sắc đẹp đúng không?”
Hư Không Thú hắc hắc cười:
“Thấy ta tốt với ngươi chưa? Đưa cho ngươi dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy. Ngay cả gã dã nam nhân ngươi tư bôn cùng cũng là một mỹ nam cực phẩm.”
Nam Tầm đảo mắt, cười nhạt:
“Đúng là khuynh quốc khuynh thành thật. Nhưng ba ngày nữa ta sẽ chết thảm đến mức... khuynh quốc cũng khóc.”
Hư Không Thú không hề chột dạ, vặn vẹo thân hình tròn tròn, giơ móng vuốt nhỏ:
“Ây da, cho nên ngươi phải xoay chuyển càn khôn đó mà.”