Đọc truyện online, truyện hay tuyển chọn.

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 4: Tới đây, vào lòng tỷ tỷ



Chương 4: Tới đây, vào lòng tỷ tỷ

Dòng sông phản chiếu khuôn mặt của một thiếu nữ – vẻ đẹp thanh khiết như tuyết liên trên đỉnh thiên sơn, thoát tục và không vướng bụi trần. Đôi mắt cô trong suốt như nước hồ thu, tĩnh lặng đến mức có thể nhìn thấy tận đáy, không chút tạp chất. Chiếc mũi cao thẳng, bóng loáng, như được ánh mặt trời điểm thêm chút sáng. Đôi môi như cánh đào hé mở, để lộ một đường khẽ tách, thấp thoáng chút hồng của chiếc lưỡi nhỏ nhắn bên trong.

Đây là vẻ đẹp tinh khiết khiến người khác không nỡ chạm vào, chỉ sợ sự tiếp xúc sẽ làm vấy bẩn nàng.

Nam Tầm chớp chớp mắt với người trong nước, người trong nước cũng chớp mắt lại.

“Được rồi, đừng tự mê hoặc chính mình nữa. Mau nghĩ xem làm sao hoàn thành nhiệm vụ đi ——” Hư Không Thú đang nói dở thì đột nhiên ngừng bặt.

“Tiểu Bát? Tiểu Bát?” Nam Tầm gọi mấy lần nhưng không nhận được hồi âm.

Cô thấy lạ, lẩm bẩm vài câu, nhìn quanh nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Nhìn tóc và mặt mình còn dính đầy máu, Nam Tầm cúi xuống, nhúng đầu vào nước, dùng tay gột rửa. Vừa rửa mặt vừa suy nghĩ về nhiệm vụ.

Nếu mục tiêu của cô là cảm hóa Yêu Vương, thì nhất định phải tiếp cận hắn. Cơ hội hòa thân này xem ra khá thuận lợi, may mà cô chỉ trốn đi một ngày, vẫn còn có thể viện cớ để quay lại.

Sau khi rửa sạch mái tóc dài, Nam Tầm vốc một ít nước tạt lên mặt. Dưới ánh nắng, từng giọt nước trượt xuống như những viên ngọc trong suốt, long lanh lăn qua làn da trắng mịn.

Bỗng, có tiếng động làm cô giật mình quay đầu lại.

Dưới gốc cây gần đó, một con thỏ tai dài đang ngồi bất động, nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt đỏ rực như máu của nó sâu thẳm và u ám, tỏa ra một luồng khí tức tối tăm, nguy hiểm.

Nam Tầm không để ý tới, tâm trí cô hoàn toàn bị vẻ ngoài lông xù đáng yêu của con thỏ thu hút.

Thỏ tai dài là một trong những linh thú cấp thấp nhất, ăn cỏ, hoàn toàn không có nguy hại gì. Hơn nữa, bộ lông mềm mại xù xù của nó trông thật sự dễ thương.

Nam Tầm vén váy, nhẹ nhàng bước tới, ngồi xổm xuống, đối diện với con thỏ.

Điều bất ngờ là con thỏ không hề chạy trốn, mà đứng yên tại chỗ, như đang chờ cô tới gần.

“Tiểu thỏ thỏ, ngươi có bị lạc không? Tới đây, tới đây, vào lòng tỷ tỷ nào. Tỷ tỷ sẽ đưa ngươi về nhà.” Nam Tầm cười tươi, nhẹ nhàng nói và giơ tay ôm lấy con thỏ.

Con thỏ hơi cứng người lại. Trong khoảnh khắc không ai chú ý, ánh mắt đỏ như máu của nó lóe lên một tia sát khí hung bạo.

“Tiểu Bát, Tiểu Bát, ta có thể nuôi thú cưng không? Con thỏ này đáng yêu muốn chết! Nhưng yên tâm, ngươi vẫn là đáng yêu nhất trong lòng ta, ngươi là số một!” Nam Tầm vừa hỏi vừa vuốt ve con thỏ.

Không có tiếng trả lời.

Nam Tầm coi như Tiểu Bát đã đồng ý, vui vẻ ôm con thỏ giơ cao lên:
“Tiểu thỏ thỏ, từ nay chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau, được không?”

Con thỏ không phản ứng, như thể không hiểu lời cô nói. Nó chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực, sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

Nam Tầm cũng không hy vọng nó hiểu. Cô vốn chỉ muốn tìm một sinh vật nhỏ để nói chuyện. Nơi xa lạ này, Tiểu Bát lại không thèm đáp lời, cô sợ mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì đã chán đến chết rồi.

Cô vuốt ve đôi tai dài của con thỏ, không nhịn được mà áp má vào bộ lông mềm mại của nó.

“Ha ha, mềm thật, thoải mái quá. Sau này ôm ngươi làm gối là hết ý!”

Đôi tai của con thỏ hơi cụp xuống, đôi mắt thú khẽ nheo lại. Ẩn sâu trong đó, một luồng sát khí dữ tợn đang sôi sục, gần như không thể kiềm chế.

Loading...