Nghe Nói Nam Chính Là Mèo
Chương 4
7.
Tôi bị nhốt trong một căn phòng kính trong suốt.
Bên ngoài lớp kính, một đám quyền quý đến từ khắp nơi trong Đế quốc đang đứng chen chúc, dòm ngó tôi như thể đang chọn hàng trong tủ trưng bày.
Bọn họ bàn tán rôm rả, ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa lạnh lẽo:
“Thật sự là loài người kìa… mà còn rất trẻ nữa.”
“Nhìn tay chân mảnh thế kia, bóp nhẹ phát chắc gãy làm đôi.”
“Đặt tên gì cho nó giờ nhỉ? Phải gắn với họ gia tộc ta mới oách.”
Thi thoảng cũng có vài giọng châm chọc, chẳng thèm che giấu khinh thường:
“Chỉ là con người thôi mà.”
“Chợ đen thiếu gì, có gì đáng ầm ĩ đâu.”
“Ừ, ngoài trẻ hơn xíu thì chẳng khác mấy con bị bán ngoài kia.”
Tôi siết chặt chiếc áo choàng đen trên người, chỉ khi dựa sát vào tường mới cảm thấy đỡ run.
Phù Lỵ Ân đã đi gọi viện binh rồi.
Nhưng cho dù con trai cô ấy có giỏi đến đâu, tôi nghĩ cũng khó mà đấu lại mấy vị hoàng tử của đế quốc này.
Lúc nãy tôi nghe loáng thoáng bọn lính canh nói chuyện—
Họ định mang tôi ra đấu giá, để các hoàng tử chọn người ưng ý.
Nếu may mắn, tôi có thể được nuôi làm “thú cưng” trong phủ ai đó.
Còn nếu xui xẻo…
Tôi không dám nghĩ tiếp.
"Tôi cần con người này."
Một thanh niên tóc vàng lên tiếng, giọng đầy kiêu căng:
“Giao cho tôi đi. Vợ tôi dạo này nhàm chán quá, đang cần cái gì đó… giải trí.”
Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu lục lại thông tin hệ thống cung cấp, nhanh chóng lướt qua hồ sơ những người đang có mặt.
Trước mặt tôi, đám thú nhân này không phải nhà khoa học thì cũng là tướng lĩnh cấp cao nhất Đế quốc.
Nhưng ánh mắt họ nhìn tôi...
Không hề có chút thiện chí nào, chỉ đầy rẫy dục vọng thấp hèn và sở hữu.
Ngay lúc đám đông còn đang xôn xao, một khoảng trống bỗng được nhường ra.
Đặc Môn, dáng vẻ hơi mệt mỏi, được thị vệ dìu bước tới.
Khi ánh mắt tôi chạm vào anh ta, tôi thoáng thấy một tia cảm xúc phức tạp nơi đôi mắt ấy.
Không còn vẻ lãnh đạm lười biếng ban ngày.
Mà là một... sự bất lực pha lẫn cưng chiều?
"Điện hạ Đặc Môn——"
Đám người xung quanh đồng loạt cúi đầu hành lễ.
Ngay lúc này, hệ thống trong đầu tôi cũng kịp truyền đến hồ sơ nhân vật của anh ta.
Lúc này tôi mới biết—người đang đứng trước mặt mình, chính là Thái tử Đế quốc, là người
được chọn để kế thừa ngai vàng.
"Có vẻ… ngài cũng muốn con người này?" Một thú đực dè dặt hỏi.
Mấy hoàng tử khác nghe vậy đều nhíu mày.
"Đặc Môn, chưa bao giờ nghe nói ngươi có hứng thú với loài người cả."
Nhưng Đặc Môn không thèm để ý đến bọn họ.
Chỉ lặng lẽ cúi mắt nhìn tôi, rồi vươn tay ra:
“Lại đây.”
Giọng anh ta bình tĩnh, không lớn, nhưng rất chắc chắn, hoàn toàn khác hẳn đám thú nhân kia.
Tôi do dự một chút.
Nhưng cuối cùng, vẫn chậm rãi, từng bước, từng bước… đi về phía anh ta.
Đặc Môn nhận chiếc áo choàng từ thị vệ, tự tay khoác lên người tôi, kéo mũ trùm che khuất gương mặt.
Cũng là che đi tầm nhìn của tôi với đám người phía sau.
Chỉ nghe thấy giọng anh ta lười nhác vang lên, kéo dài:
“Các vị huynh trưởng chắc cũng biết mà…”
Anh ta khẽ ho khan, nửa thật nửa giả mệt mỏi:
“Từ nhỏ đến giờ, ta chưa từng có vợ.”
“Con người này, hãy để ta mang đi.”
8.
Thái tử Đế quốc đích thân mở miệng muốn một nhân loại. Không ai dám mang tôi ra đấu giá nữa.
Đặc Môn đi phía trước, đưa tay ra để tôi nắm lấy.
Tôi đầy nghi hoặc trong lòng.
Nhưng ở dưới mái hiên người ta, không cúi đầu cũng không được, đành nhẹ nhàng móc ngón út của mình vào ngón tay anh ta.
Hồ sơ hệ thống cung cấp nói rằng — Đặc Môn là một con bạch hổ.
Bạch hổ?
Ủa mấy con lông trắng trắng xù xù như vậy… có phải đều thích được người khác chạm vào không?
Suốt dọc đường, hai chúng tôi đều lặng thinh.
Chỉ có thị vệ bên cạnh cứ líu ríu giới thiệu:
"Tiểu thư Minh Du, đây là khu vườn, bên này là phòng nghỉ"
"ID của tiểu thư đang được chuẩn bị rồi, sau này nếu muốn ra ngoài, chỉ cần quẹt thẻ tinh cầu của Đế quốc và gửi định vị, chúng tôi sẽ lập tức tới đón."
Tôi ngẩng lên nhìn Đặc Môn một cái.
Lúc này mới để ý anh ta có đôi mắt khác màu.
"Nhìn gì thế?" Đặc Môn phát hiện ra tôi đang ngó, ánh mắt cụp xuống, giọng đều đều:
“Nhớ ra ta rồi à?”
Tôi gật đầu thành thật:
“Vâng, hôm đó tôi trốn ở xưởng rượu của Gina.”
“Lúc anh vào lục soát, tôi đang nấp ngay dưới tấm ván dưới chân anh.”
Đặc Môn: “…”
Anh ta há miệng, rồi đột nhiên bật cười chẳng vì lý do gì.
Lần đầu tiên tôi mới biết—
Khi thú đực quá mức cạn lời, thì sẽ bật cười.
Tên thị vệ bên cạnh nghe được “xưởng rượu Gina”, lập tức sáp lại thì thầm:
“Xưởng đó bị phong tỏa rồi.”
“Họ bị tình nghi buôn người, cưỡng ép lao động, cả bọn đã bị bắt.”
Tôi đứng hình.
Nhanh vậy luôn hả?
“Tiểu thư Minh Du, không cần lo lắng.” Tên thị vệ cười tít mắt, “Nơi này là nơi an toàn nhất.”
Đặc Môn đã sắp xếp cho tôi căn phòng rộng nhất, còn có cả phòng thay đồ và nhà tắm riêng.
Bên ngoài ban công là thảm cỏ tươi tốt và những khóm hoa đang đua nở, gió thổi qua cuốn theo từng đợt sóng xanh mơn man.
Tôi đứng giữa căn phòng, vẫn thấy hơi choáng ngợp.
Đặc Môn ngồi trên sofa, ánh mắt vẫn dán vào tôi.
Tôi ngơ ngác hỏi:
"Tại sao anh phải sắp xếp những thứ này?"
Anh ta đáp, giọng trầm thấp và thản nhiên:
“Em không thuộc về ta, cũng không thuộc về tinh cầu này.”
“Ta đưa em về đây, không phải để bắt em lấy ta.”
“Chỉ là… không muốn em bị ức hiếp. Muốn em được sống tự do hơn một chút.”
Nói rồi, anh ta đứng dậy, bước ra ban công.
Ánh nắng buổi chiều chiếu vào khiến bóng anh kéo dài, hòa lẫn vào màu trời. Đẹp đến mức làm người ta quên thở.
Tôi không nhìn rõ nét mặt anh.
Chỉ nghe thấy giọng nói ấy, vẫn là âm điệu lười biếng thường ngày, nhưng lần này lại dịu dàng đến khó tin:
“Muốn ở đây bao lâu…”
“…thì cứ ở lại bấy lâu.”
“Nếu em nguyện ý.”