Nghe Nói Nam Chính Là Mèo

Chương 3



5.
Tôi tỉnh lại lần nữa.

Mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo xộc vào mũi. Vừa định bật dậy thì có người giữ lấy vai tôi:
“Đừng cử động!”

Là một cô gái. Cô nhanh chóng rút ống truyền máu ra khỏi tay tôi, hơi áy náy:
“Xin lỗi… Mượn tạm chút máu của cậu.”

Thấy tôi ngạc nhiên nhìn, cô lúng túng cắn môi, giọng nói nhỏ lại, đầy vẻ có lỗi:

“Chỉ lấy một chút thôi, thực sự rất ít… Dụng cụ cũng đã khử trùng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Cô cụp mắt, nhẹ giọng trấn an:

“Yên tâm, ở đây không có thú nhân nào khác. Cậu là con người, hiếm lắm… Nếu tụi tớ đến trễ một chút thôi, cậu đã bị bắt đi rồi.”

Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi:
“Cậu cứu tôi… chỉ vì máu à?”

Cô liếc sang tôi, vừa kiểm tra ống thuốc vừa đáp:

“Cũng không hẳn. Chúng ta đều là loài quý hiếm. Cậu là con người, tớ là một trong số ít hướng dẫn viên có thể xoa dịu thể tinh thần. Tớ cũng từng bị bắt đi. Hôm nay chỉ là tiện tay giúp cậu thôi."

Cô đưa tay ra:
"Tớ tên là Phù Lỵ Ân, còn cậu?"

Tôi do dự một lát, rồi cũng đưa tay ra bắt:
"Tớ là Minh Du."

Phù Lỵ Ân là một con vẹt mẫu đơn.

Cô không vòng vo, thẳng thắn nói lấy máu tôi là để cứu con trai cô.

Tôi thường xuyên hiến máu, nhìn lượng máu trong ống cô lấy cũng chỉ bằng ngón út.

Tôi cũng thường xuyên hiến máu, thấy lượng máu trong ống chỉ bằng đầu ngón út, không quá lo lắng.
“Con cậu mấy tuổi rồi?” – Tôi tò mò hỏi.

“Vài hôm nữa là tròn hai mươi ba.” – cô đáp tỉnh bơ.

Tôi: “…”

Cô đưa tôi một chai dung dịch dinh dưỡng rồi ngồi xuống cạnh:

“Cậu định đi đâu? Tí nữa tớ tới bệnh viện thăm con, nếu tiện đường thì chở cậu đi luôn.”

Tôi chần chừ một lúc rồi hỏi: “Cậu có biết một con mèo tên Phát Tài không?”

“Mèo á?” – Phù Lỵ Ân nghiêng đầu, nhíu mày.

“Cậu biết đấy, bọn chim tụi tớ không ưa loài mèo cho lắm.”

Cô suy nghĩ một hồi, lại nói:

"Hay cậu vẽ nó ra xem, tớ nhờ con trai tớ tìm giúp."

Tôi lập tức mở bảng ảo, phác lại hình dáng Phát Tài. Cô còn hỏi kỹ:

“Nó có đặc điểm thú hình gì? Khoảng mấy tuổi?”

Tôi nghĩ một lúc:
“Chắc là nhóc con, cùng lắm mười một mười hai tuổi, nhỏ xíu à.”

Phù Lỵ Ân ghi lại, gửi qua Tinh Võng cho con trai cô, còn gửi tiếp hàng chục bản cho bạn bè của cô.
Cô bảo mạng lưới chim nhỏ của cô trải khắp đế quốc, không ai là không biết.

"À đúng rồi!" Phù Lỵ Ân mắt sáng lên.

"Tớ có thẻ lệnh truy cập hệ thống của con trai tớ, có thể vào kho dữ liệu hoàng gia tìm giúp cậu!"

Tôi ghen tị thở dài: “Con trai cậu tốt thật…”

Không giống con trai tôi – Phát Tài chỉ biết gây chuyện.

Phù Lỵ Ân hành động rất nhanh. Cô giúp tôi thay bộ đồ che kín từ đầu đến chân, xịt thêm thuốc che mùi. Cô bảo hôm nay đế quốc tổ chức yến tiệc, các hoàng tử sẽ dẫn vương phi xuất hiện, náo nhiệt lắm. Chúng tôi có thể tranh thủ hỗn loạn mà lẻn vào kho dữ liệu.

Quả nhiên, nơi tổ chức tiệc đông nghịt thú nhân, người người chen chúc.

Phù Lỵ Ân khẽ ra hiệu — kho dữ liệu ở tầng hai.

Ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng reo hò phấn khích, ánh đèn trong sảnh mờ dần. Mấy vị hoàng tử mặc lễ phục từ từ bước xuống cầu thang.

Khác với các thú nhân thường dân phô trương, bọn họ không có đặc điểm thú hình rõ rệt, vẻ ngoài chẳng khác gì con người.

Có lẽ đây chính là sức mạnh của tiền tài.

Không lâu sau, một thanh niên mảnh khảnh được thị vệ dìu ra. Đám thú cái xung quanh xôn xao thương tiếc:

“Ngài Đặc Môn vẫn chưa khỏi bệnh sao?”

“Nhìn sắc mặt ngài ấy kìa… đau lòng quá…”
“Loài người không xứng với ngài ấy được, để tôi gả cho ngài còn hơn!”

Ngay lập tức bị mấy con thú cái khác mắng té tát.

"Cô ăn nhiều tỏi quá à? Ngày nào cũng mơ mộng hão huyền!"

Tôi nhìn thấy anh ta – mái tóc bạc ngắn, làn da trắng gần như trong suốt, tóc mái rủ xuống che nửa mắt sau cặp kính đơn. Con mắt còn lại ánh xanh sâu thẳm, lười nhác đảo qua đám đông.

Cho đến khi ánh mắt ấy bất chợt dừng lại ở tôi.

Tim tôi đập thình thịch, vội quay mặt đi.

Thật sự là không thể quên được cảnh tượng anh ta dẫn binh đến quán rượu của Gina bắt người hôm trước. Y như trò chơi kinh dị phải trốn tránh NPC vậy.

Trong khi mọi người đang nâng ly vui vẻ, tôi và Phù Lỵ Ân nhanh chóng luồn lách lên tầng hai.

“Cầm lấy.” – cô đưa tôi thẻ lệnh – “Có ai hỏi thì cứ nói là người của ngài Caster.”

Cô nghiêm túc nhìn tôi:
“Cậu yếu quá, không tự bảo vệ được đâu. Tớ có thể điều khiển tinh thần lực của họ, đừng lo cho tớ.”

Tôi cất thẻ lệnh vào ngực, tách khỏi cô, vào kho dữ liệu tra cứu.

Tôi tìm từ khóa “Phát Tài”… rồi ngẩn người.

Sao toàn là mấy con lợn béo mũm mĩm thế này?!

Phụ huynh thú nhân đặt tên không có kỳ vọng gì khác ngoài tiền tài à?

Tôi đang mải tra tìm thì không để ý có người lại gần.

Tới khi hệ thống trong đầu cảnh báo thì đã muộn.

Đặc Môn đứng trước mặt tôi, ánh mắt uể oải lướt qua người tôi:
"Tiểu thư, cô đang tìm gì vậy?"

Tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh, giơ thẻ lệnh trong tay lên:
"Tôi là người của ngài Caster. Đến để tra một vài tài liệu."

Anh ta cụp mắt nhìn thẻ, khóe môi nhếch lên, giọng chậm rãi, đầy giễu cợt:

“Ngài Caster à? Thế thì về nói với hắn… người của hắn tôi mang đi rồi.”

6.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tôi bị bắt giam đến ba lần.

Cảm giác như số phận của tôi đã bị trói chặt vào một hệ thống chuyên… bắt cóc vậy.

Trong phòng giam không chỉ có mình tôi. Một đám thú nhân khác cũng bị nhốt ở đây, vừa
thấy tôi vào đã cười ha hả, không quên châm chọc:

“Cô cũng giả làm loài người rồi bị tóm à?”

Tôi: “…”

Cái đám này, có kẻ là dân chạy trốn từ hành tinh tị nạn, có kẻ là gián điệp giả dạng loài người để trà trộn vào hoàng thất. Tóm lại, đều là “người giả” bị lật tẩy nên mới bị nhốt ở đây.

Không có ngoại lệ.

Vì chỉ có con người mới có cơ hội vào hoàng cung, nên đối với bọn họ, dù bị bắt cũng được ăn no uống đủ, tính ra vẫn lời.

Nghe nói gần đây bắt được toàn “người giả”, hoàng thất tức đến muốn lật cả đế quốc.

Cả đám lén lút liếc tôi, xì xào bàn tán:

“Lại thêm một đứa nữa rồi.”

“Giả khéo phết nhỉ, tí nữa là tôi cũng tin thật.”

“Chết tiệt, nếu tôi học được cách của cô ta, chắc giờ đang ngồi trong hoàng cung rồi!”

Đúng lúc đó, có vài người từ bên ngoài bước vào. Mấy vị sĩ quan nghiêm trang báo cáo với Đặc Môn:

“Thưa ngài, cô gái mới bị bắt còn mang theo cả thẻ lệnh của ngài Caster. Có cần thông báo lại với ngài ấy không ạ?”

Giọng Đặc Môn nhàn nhạt, không chút biểu cảm:

“Caster còn đang nằm viện, không cần làm phiền hắn. Dạo này lắm kẻ giả làm loài người
quá, ai cũng muốn lẻn vào hoàng tộc. Phải cảnh giác hơn nữa.”

Tôi bị tống vào ngục, trong tay vẫn ôm bộ áo choàng đen Phù Lỵ Ân đưa. Mà trời nóng như thiêu như đốt, tôi liền tiện tay cởi luôn ra cho mát.

Thế là mái tóc và gương mặt thật của tôi lộ hết ra.

Ngay lúc Đặc Môn cùng người của anh ta bước vào, ánh mắt anh ta vô tình lướt qua tôi — rồi dừng lại.

Tôi bắt gặp ánh mắt ấy.

Rõ ràng thấy đồng tử anh ta co rút lại.

Anh ta khựng lại tại chỗ, môi mấp máy, giọng khàn khàn:
“Đợi… đợi đã——”

Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Sau lưng anh ta, đám thú nhân cũng bắt đầu nhốn nháo:

“Trời ơi——!”

“Cô ấy là loài người!”

“Là người thật đó!!”

Loading...