Nơi Thảo Nguyên Vẫy Gọi
Chương 04
5.
Làm được hai tuần, tôi phát hiện mình đã có thể hiểu được một phần nhỏ những gì mọi người nói.
Chiều hôm đó khi mang trà sữa đến cho nhóm R&D, nghe thấy họ đang nói chuyện về thực tập sinh sắp tới.
“Vừa tốt nghiệp cấp ba thì làm được gì chứ? Hồi tôi học xong cấp ba còn chưa hiểu nổi mấy trò game.”
Thì ra người mới đến cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba giống tôi. Nghe thế, tôi liền dừng bước, không kìm được mà lắng nghe thêm vài câu.
“Chênh lệch giữa người với người đúng là quá lớn. Đừng nhìn người ta chưa vào đại học, mà cái danh sách giải thưởng lập trình trên CV của cậu ta còn dài hơn cả mạng sống của tôi nữa.”
“Thật không đấy? Giờ mấy đứa nhỏ lợi hại thế cơ à? Sếp à, hay giao cậu ấy cho em đi, em nhất định sẽ chỉ bảo tận tình.”
"Cái bàn tính của cậu sắp bắn cả vào mặt tôi rồi đấy, e là cậu muốn người ta làm việc cho cậu không công thì có."
Nghe xong cuộc trò chuyện của mấy anh lớn bên R&D, tôi không nhịn được buôn chuyện với Lý Duyệt mấy câu.
【Cũng là tốt nghiệp cấp ba, mà sự khác biệt đúng là một trời một vực. Tôi làm mấy tuần rồi mà vẫn chả hiểu gì, người ta còn chưa vào làm đã được cả nhóm khen ngợi hết lời.】
Lý Duyệt nhanh chóng nhắn lại:
【À đúng rồi, có chuyện này tớ muốn nói với cậu, nhưng cậu đừng giận nhé…】
Tôi chờ tin nhắn tiếp theo của cô ấy, nhưng chỉ thấy thông báo “đang nhập…”
"Đoàn Hân Đồng? Sao trùng hợp vậy?"
Tôi quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy Tiêu Ngạn đang đeo ba lô, đi sau chị HR.
“Các em quen nhau à?”
"Dạ, Hân Đồng là bạn cấp ba của em."
"Vậy thì trùng hợp quá rồi."
Tiêu Ngạn nói vài câu với HR, lúc đó tôi mới nhận ra, hóa ra thiên tài cấp ba được đội R&D khen ngợi bấy lâu nay chính là cậu ấy.
“Đã là bạn cùng lớp thì Hân Đồng, em đưa Tiêu Ngạn đi làm quen với mọi người nhé, chị còn có cuộc phỏng vấn nữa.”
Chị HR không cho tôi từ chối, để cậu ấy lại rồi đi luôn. Tôi ngây ra mất một lúc mới gượng ra được mấy chữ:
“Trùng hợp thật.”
Cậu ấy mỉm cười, đi theo tôi chào hỏi từng người trong các bộ phận, sau đó được trưởng phòng R&D gọi đi.
Tôi định kể cho Lý Duyệt nghe chuyện trùng hợp này, thì đúng lúc thấy tin nhắn tiếp theo của cô ấy gửi đến:
【Tiêu Ngạn dạo gần đây cứ hỏi tớ về cậu mãi. Tớ nghĩ cậu chia tay tên cặn bã Cao Vũ Phàm rồi, mà Tiêu Ngạn lại đẹp trai thế, nên đã nói với cậu ấy là cậu đăng ký trường nào, đi thực tập ở đâu.】
【Nhưng tớ không ngờ là cậu ấy thực sự đăng ký cùng trường với cậu, nghĩ đi nghĩ lại tớ thấy vẫn nên nói trước với cậu một tiếng.】
【Nhưng mà chị em à, cậu không cần cảm ơn tớ đâu, dù sao thì đó cũng là Tiêu Ngạn siêu cấp đẹp trai đấy nhé!】
Tim tôi bất chợt khựng lại một nhịp, hóa ra chuyện này không phải tình cờ. Những lời của Lý Duyệt như một cái gai, thỉnh thoảng lại đâm tôi nhói một cái.
Tôi không phải vì Tiêu Ngạn mà thấy khó chịu. Chỉ là nhìn cậu ấy, tôi lại thấy như thấy chính bản thân mình ngày xưa, người từng dốc lòng dốc sức vì người khác.
Vậy mà cậu ấy lại khác. Mỗi ngày đều vui vẻ, tự tin chào hỏi mọi người, vừa mở miệng đã là: “Em còn nhỏ, hiểu biết còn ít, mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn.”
Chẳng mấy chốc, cậu ấy đã thành “cục cưng” của cả nhóm.
Lúc nhóm kế hoạch ăn cơm, mấy chị mới tốt nghiệp vẫn đang rôm rả bàn chuyện về cậu ấy:
“Bà khen cả tối rồi đấy, thích vậy sao không xin luôn số liên lạc đi?”
“Muốn lắm chứ, chỉ sợ em ấy bảo là không có WeChat, chỉ có... đồng hồ trẻ em thôi.”
“Haiz, sinh không đúng thời! Thằng nhóc này mà vào đại học, chắc phải hớp hồn cả đám cho coi.”
"Hân Đồng ơi, nghe nói em với cậu bé đó là bạn cấp ba, bây giờ còn học chung đại học nữa, em có liên lạc của cậu bé đó không?"
Bị hỏi bất ngờ như vậy, tôi lập tức nhớ lại tối hôm đó lúc ăn cơm, cậu ấy đỏ mặt chạy tới xin tôi liên lạc. Mặt tôi cũng lập tức đỏ bừng.
"Không… không có."
Không hiểu sao, tôi lại không muốn đưa liên lạc của cậu ấy cho người khác.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi bất ngờ rung lên.
Tiêu Ngạn chưa từng chủ động nhắn cho tôi bao giờ, bỗng hiện lên màn hình.
Tôi vội úp điện thoại xuống bàn, mặt càng đỏ hơn nữa.
Sau tôi mới mở ra xem, cậu ấy chẳng nói gì, chỉ gửi cho tôi một bài viết “Tư duy thiết kế game của Nintendo.”
Tôi nhấn vào đọc thử, vậy mà đọc suốt nửa tiếng, còn không kìm được mà chụp màn hình, ghi chú lia lịa.
【Bài này hay quá đi! Học hỏi được nhiều luôn! Cậu tìm thấy ở đâu vậy?】
Cậu ấy nhanh chóng trả lời:
【Có mấy tài khoản công khai viết nội dung khá hay, nếu cậu hứng thú tớ gửi qua cho, biết đâu giúp được gì.】
【Tuyệt vời quá, cứu mạng rồi! Chị Mạn bảo tuần này tớ phải làm bài chia sẻ cho cả nhóm, tớ đang sốt ruột phát điên, chẳng hiểu gì cả, cần học cấp tốc gấp luôn!】
Nhắn xong tôi lại thấy hơi hối hận.
Lúc chị Mạn bảo tôi chuẩn bị buổi chia sẻ, tôi đã thấy căng thẳng rồi. Nói chuyện thiết kế game trước mặt cả nhóm các anh chị kỳ cựu, chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ cả.
Kể với Tiêu Ngạn những chuyện này, chỉ càng làm tôi trông vô dụng hơn thôi.
Tôi nhớ có lần học tiếng Anh, phải chuẩn bị bài thuyết trình bằng tiếng Anh.
Tôi mất ba ngày viết dàn ý chi tiết, định nhờ Cao Vũ Phàm sửa giúp.
Anh ta chỉ liếc qua một cái, rồi cười:
"Sửa cái này của em tốn thời gian bằng làm hai đề thi vật lý của anh luôn đấy."
Tôi biết thời gian của anh ấy quý giá, nên cũng chẳng dám làm phiền nữa.
Điện thoại lại rung lên. Tiêu Ngạn nhắn:
【Cậu định chia sẻ chủ đề gì? Tớ xem thử trong thư mục lưu của tớ có tài liệu nào liên quan không.】
Tôi ngẩn người ra một lúc, không ngờ cậu ấy lại chủ động đề nghị giúp đỡ.
【Vậy thì ngại quá, cậu cũng đang có nhiều việc mà.】
【Cậu còn khách sáo gì với tớ nữa? Thật ra tớ còn đang mong nghe buổi chia sẻ của cậu đấy. Mỗi lần nghe cậu nói đều thấy góc nhìn rất mới mẻ, tớ học được nhiều lắm.】
Tôi ôm điện thoại nằm trên giường, cứ đọc đi đọc lại tin nhắn ấy.
Dù chỉ là một lời khen khách sáo, tôi lại cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Tôi vừa gửi chủ đề cho cậu ấy, thì nhận được điện thoại của Lý Duyệt.
“Hân Đồng, cậu rời khỏi group chat rồi à? Nhắn cậu hoài không thấy trả lời gì luôn.”
“Không có đâu, tại dạo này bận quá nên không chú ý. Sao thế tiểu thư của tôi?”
“Bảo sao cậu không thấy tụi này bàn chuyện đi du lịch tốt nghiệp. Tối mai nhớ dành thời gian cho tôi, bọn này tham quan xong viện bảo tàng ở Hải Thị sẽ tới tìm cậu ăn cơm.”
Cúp máy, tôi mở group chat lướt qua một lượt mới phát hiện mấy đứa bạn rủ nhau đi du lịch tốt nghiệp ở Hải Thị.
Vì tôi đã bỏ lỡ tiệc tốt nghiệp của mọi người, nên bọn họ nhất định muốn ăn ké một bữa của tôi.
【Mai mấy cậu đi viện bảo tàng xong thì chọn sẵn nhà hàng rồi gửi cho tôi nhé, để tôi mời cả nhóm ăn một bữa. Vừa nhận được lương thực tập xong.】
Tôi vừa nhắn vào nhóm, cả group lập tức lại rộn ràng hẳn lên.
【Đã là người có lương rồi, bọn tớ phải ăn thật sang thôi!】
【Bọn tớ còn đang ngủ nướng chơi game, cậu sao đã đi thực tập rồi hả?】
【Ai chơi game không? Mở phòng nào!】
Thấy group chat bắt đầu rôm rả bàn chuyện game, tôi lặng lẽ tắt thông báo, rồi mở mấy bài viết Tiêu Ngạn gửi hôm trước ra đọc tiếp.
Hôm sau, tôi báo với tổ trưởng một tiếng rồi tan làm sớm để đi gặp nhóm bạn.
Tới nhà hàng, tôi mới phát hiện Cao Vũ Phàm cũng có mặt.
Hai chỗ ngồi cạnh cậu ta đều còn trống, tôi chọn một chỗ thật xa để ngồi xuống.
Một lúc sau, Dương Vận cùng mấy cô gái khác bước vào phòng riêng, tự nhiên ngồi xuống cạnh Cao Vũ Phàm.
Lý Duyệt đưa ly trà sữa mang từ nhà cho tôi, rồi bắt đầu gọi món cho cả nhóm.
Lúc không ai để ý, cô ấy ghé sát tai tôi thì thầm:
“Sáng nay tớ mới biết hai người kia cũng tham gia, không thì đã chẳng rủ cậu đi ăn rồi.”
“Không sao, thêm hai người nữa tớ vẫn mời nổi mà.”
Lý Duyệt cười hí hửng.
“Ồ ồ, khí phách thật đấy!”
Cô ấy gọi món xong như sực nhớ ra gì đó, hích nhẹ vai tôi.
“Cậu với Tiêu Ngạn thế nào rồi hả?”
Nghe đến cái tên đó, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Không có gì đâu. Lần sau cậu quản cái miệng của cậu lại đi, đừng nói linh tinh nữa.”
“Rồi rồi rồi, nghe lệnh!”
Thấy tôi xấu hổ rõ rệt, cô ấy cũng bớt tám chuyện lại.
Tôi vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cao Vũ Phàm.
“Vũ Phàm, em muốn ăn há cảo tôm.”
Dương Vận nói khẽ bên cạnh. Vậy mà cậu ta như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm tôi.
“Trà sữa của anh ngon không?”
Dương Vận nghiêng đầu, ghé sát vào ngực Cao Vũ Phàm nếm thử một ngụm từ ly trà của anh ấy.
Cao Vũ Phàm có vẻ hơi cáu, đặt ly trà sữa xuống trước mặt Dương Vận:
“Muốn uống thì tự uống đi.”
Lúc này, loạt bình luận vốn yên ắng bỗng lại trồi lên:
【Nam chính mau dỗ dành nữ chính đi chứ, mắt cô ấy đỏ lên rồi kìa, đừng chiến tranh lạnh mãi như thế chứ.】
【Tội nghiệp nữ chính quá, đã cố chủ động xuống nước lắm rồi.】
【Nếu là tôi mà thi đậu trường top như vậy, tôi cũng chẳng muốn quay lại học lại đâu, năm lớp 12 đúng là địa ngục.】
【Cũng tại nữ phụ không chịu đưa mẹ nam chính đi bệnh viện, nên nam chính mới phải học lại đó!】
Xem mấy lời này, tôi cũng đại khái đoán được nguyên nhân hai người họ đang chiến tranh
lạnh.
Tôi cười lạnh một tiếng, nực cười thật. Tôi đã cố tránh xa đến mức này, mà rốt cuộc vẫn bị lôi vào cuộc?
Trong bữa ăn, mọi người rôm rả hỏi han chuyện thực tập của tôi, chỉ có hai người kia là im lặng suốt, lạc lõng khỏi cuộc trò chuyện.
Sau khi thanh toán xong, Cao Vũ Phàm đứng chờ ở cửa, còn Dương Vận và mấy cô gái khác thì đã đi trước.
“Hân Đồng, chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Tôi từng nghĩ, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn nói rõ ràng với anh ấy một lần. Nhưng sau chuyện đó, anh ấy cứ luôn tránh mặt tôi, một tin nhắn cũng chẳng trả lời.