Nơi Thảo Nguyên Vẫy Gọi
Chương 05
6.
Đến giờ phút này tôi đã tự mình thông suốt hết rồi, cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Anh ấy hít sâu một hơi, giọng nói bình thản.
“Bỏ chặn anh đi, được không?”
“Anh muốn nói chuyện với tôi chỉ để nói cái này à?”
“Không phải,” anh ấy ngập ngừng một chút:
“Đừng cãi nhau nữa được không? Anh không muốn chia tay với em.”
“Tức là sao? Anh không phải đã ở bên Dương Vận rồi à? Giờ muốn bắt cá hai tay à?”
“Anh với cô ấy chỉ là bạn học thôi, không như em nghĩ đâu.”
“Bạn học mà lại hôn nhau sao?”
Hàng mi dài của Cao Vũ Phàm khẽ run dưới ánh đèn.
“Sao em biết?... Hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, cô ấy say quá, anh không ngăn lại được…”
Anh ấy luống cuống giải thích, nhưng tôi chỉ khoát tay, không muốn nghe thêm nữa.
“Cao Vũ Phàm, thật ra người anh thích chưa bao giờ là tôi cả. Nếu không, anh sẽ không vì cô ấy mà cố tình điều chỉnh điểm trong kỳ thi.”
Bị tôi vạch trần, anh ấy ch-t lặng tại chỗ, rất lâu cũng không nói nên lời.
“Tôi thực sự… đã rất buồn. Nhưng giờ thì qua rồi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, không hề né tránh.
“Anh hối hận rồi, Hân Đồng.” Giọng anh ấy nghẹn lại:
“Anh thừa nhận từng có chút xao động với cô ấy, nhưng sau đó anh mới nhận ra anh không thể không có em.”
“Anh chỉ quen với việc tôi hy sinh vì anh vô điều kiện thôi.”
Cao Vũ Phàm có phần kích động, kéo lấy tay tôi định ôm vào lòng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng:
“Buông cô ấy ra.”
Tôi vốn đã hẹn Tiêu Ngạn, ăn cơm xong sẽ nhờ cậu ấy xem giúp phần dàn ý buổi thuyết trình. Nhưng tôi không ngờ lại gặp Cao Vũ Phàm ở đây.
Cao Vũ Phàm buông tay, sắc mặt trầm xuống.
“Bảo sao em đòi chia tay với anh, thì ra là vì hắn ta. Hôm đó ăn cơm em đưa số liên lạc cho hắn, là từ hôm đó hai người dính với nhau đúng không? Đoàn Hân Đồng, không ngờ em lại là loại con gái như vậy, sau lưng anh lại đi ve vãn người khác!”
“Anh đừng có nói bậy!”
“Anh nói bậy? Thế hắn ta xuất hiện ở đây là vì gì? Đoàn Hân Đồng, em đúng là quá trơ trẽn!”
Chưa nói hết câu, anh ta đã ăn ngay một cú đấm vào mặt.
Hai người con trai lập tức lao vào đánh nhau, mãi đến khi nhân viên nhà hàng tới can ngăn mới chịu dừng lại.
Khóe miệng Tiêu Ngạn sưng vù. Tôi vội đi mua một chai nước lạnh, dùng khăn giấy bọc lại giúp cậu ấy chườm lên.
“Đau không?”
“Đau chứ, chườm thêm chút nữa đi.”
Trong mắt cậu ấy lóe lên chút đắc ý pha chút nhõng nhẽo, rõ ràng là đang làm nũng!
“Hân Đồng…”
Tôi quay đầu lại nhìn Cao Vũ Phàm, lúc này mới thấy mũi cậu ấy chảy máu, cả mảng lớn trên áo thun trắng đều loang lổ máu đỏ.
Cao Vũ Phàm dần bình tĩnh lại, anh ta lau vết máu trên mặt, khẽ hỏi tôi:
“Trước đây là anh không tốt. Anh xin lỗi, Hân Đồng, cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”
Tôi thở dài một hơi, trong lòng chẳng chút dao động.
“Nhìn về phía trước đi, chúng ta không ai là không thể sống thiếu người kia cả.”
Ngay lập tức, hàng loạt dòng bình luận nhảy loạn trên màn hình:
【Nam chính đang làm gì thế này vậy?】
【Không phải đang yêu nữ chính sao? Sao giờ lại quay sang cầu xin nữ phụ?】
【Chỉ mình tôi thích nữ phụ thôi sao? Yêu thì dốc hết lòng, buông thì dứt khoát.】
Cao Vũ Phàm cúi đầu, rồi xoay người rời đi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng lặng lẽ.
Sau hôm đó, anh ta lập một tài khoản mới để liên lạc với tôi.
Trước đây nhắn tin chẳng bao giờ dài quá mười chữ, giờ thì mỗi ngày đều gửi cho tôi một bài "văn dài".
Thậm chí anh ta còn lục lại từng chủ đề tôi từng nhắn mà anh ta chưa bao giờ trả lời, bây giờ thì lần lượt phản hồi lại từng cái một.
【Mùa hè năm lớp 11, em nói em thích “Cánh cửa hẹp”, còn mua tặng anh một cuốn. Dạo này anh lôi ra đọc thật kỹ, cái cảm giác yêu nhau nhưng chẳng thể đến được với nhau ấy… anh thực sự thấu hiểu rồi. Nếu có thể quay ngược thời gian, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, không để nỗi buồn trong tiểu thuyết làm ảnh hưởng đến em nữa.】
【Tài khoản nhạc của em hiển thị bài “Thư trả lời từ Keanu Reeves” đã nghe hơn hai trăm lần. Hóa ra giai điệu nó đẹp đến thế. Nếu anh cứ viết mãi như vậy, có phải một ngày nào đó em sẽ trả lời lại anh không?】
【Anh nghĩ rất lâu rồi, vẫn không muốn tin là em hết yêu anh. Có lẽ con người luôn ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, anh rơi xuống vực, em cũng không còn thích nữa. Nhưng không sao, đợi anh nhé, anh sẽ lại trèo lên, trở thành người khiến em tự hào.】
【Mai anh sẽ đến lớp học lại rồi. Đợi anh đỗ thủ khoa thành phố, rồi anh sẽ quay lại tỏ tình với em, được không?】
Tôi gọi lại cho anh ấy một cuộc điện thoại.
“Cao Vũ Phàm, anh đi đâu, nghe gì, xem gì, không cần nói cho tôi biết. Tôi sẽ không đợi anh, cũng sẽ không quay lại. Chúng ta đến đây thôi, chúc anh tương lai rực rỡ.”
Đối phương im lặng hơn mười giây, rồi lặng lẽ dập máy.
Tôi và Tiêu Ngạn cùng thực tập đến tận khi nhập học mới rời công ty.
Dù khác khoa, nhưng tôi vẫn thường xuyên gặp cậu ấy ở sân bóng và căn-tin.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, tôi đã mấy lần thấy tên Tiêu Ngạn xuất hiện trên tường confession của trường.
【Xin info cờ thủ Viện Công Nghệ Thông Tin, người qua đường thôi mà bị sự đẹp trai làm cho đứng hình luôn!】
【Tiêu Ngạn đẹp trai quá trời! Tôi là con trai mà còn không dám nhìn thẳng vào nữa!】
Tôi chụp màn hình gửi cho cậu ấy, anh chàng ngây ngô hỏi lại:
【Confession là gì vậy? Tớ có thể lên đó tỏ tình không?】
Tôi bị dọa sợ, liền bịa ngay:
【Không được! Muốn lên đó phải nạp tiền mới được gửi!】
Anh ấy đáp lại tôi bằng một sticker: “Nói nhảm một cách nghiêm túc.jpg”
Chưa bao lâu sau khi nhập học, Dương Vận đã đăng trạng thái công khai bạn trai mới.
Có người bình luận hỏi sao không đợi học bá nữa, cô ấy liền đáp lại rằng bọn họ chỉ là bạn học bình thường.
Ngay lập tức, Lý Duyệt gọi điện đến tám chuyện với tôi.
“Dương Vận cũng ghê thật đấy, nhanh thế đã có bạn trai mới rồi. Tớ nghe nói học bá từng tìm cô ta, bảo là vì cô ta nên mới cố tình bỏ không làm vài câu, muốn cô ta cùng về ôn thi lại.”
Tôi hỏi Lý Duyệt: “Cậu tin không?”
“Biết đâu là Dương Vận bịa ra thì sao? Ai mà ngốc đến mức lấy tương lai của mình ra đùa chứ?”
Tôi chỉ cười nhẹ, không bình luận gì thêm.
Đã lớn thì phải biết tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.
Vài ngày sau tuyển thành viên cho câu lạc bộ, Tiêu Ngạn gửi cho tôi thông tin về một CLB đổi mới sáng tạo của trường.
Tối đó câụ ấy bảo vừa tìm được vài cuốn sách có ích cho tôi, rủ tôi xuống dưới nhận.
“CLB này năm nào cũng tổ chức cuộc thi khởi nghiệp, tớ đoán cậu sẽ thích. Hay là mình lập đội chung nhé?”
“Cậu giỏi code như thế, chắc là người ta tranh nhau mời vào đội luôn rồi nhỉ?”
Cậu ấy có chút tự đắc.
“Tất nhiên rồi, nhưng tôi vẫn muốn lập đội với cậu, được không đó?”
Tôi không nhịn được bật cười, cậu ấy ngày càng giỏi giả vờ làm nũng rồi đấy.
Bên cạnh có một đôi đang ôm nhau ngại ngùng, Tiêu Ngạn cứ nhìn chăm chú mãi không rời mắt.
Tôi giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu ấy.
“Đừng nhìn nữa, mất lịch sự lắm đấy.”
Cậu ấy nghiêm túc lại ngay.
“Đoàn Hân Đồng, tớ thích cậu, cho tớ được làm người yêu chính thức được không?”
Lời tỏ tình đến bất ngờ khiến tôi ngẩn cả người.
“Được không vậy? Không được là tớ lên tường confession hét lên đó!”
“Được rồi được rồi, cậu đừng la toáng lên là được.”
“Vậy tớ cũng muốn ôm một cái.”
Tôi dang hai tay ra ôm lấy cậu ấy, từ giây phút đó, trên con đường khám phá thế giới rộng lớn này tôi đã có người cùng đồng hành.
(Hết)