Tiểu Hồ Ly Chỉ Muốn Ăn Bánh Ngọt
Chương 3
9.
"Tham kiến Bệ hạ."
"Thế nào rồi?"
"… Thần thất trách."
Âm thanh xung quanh dần dần trở nên rõ ràng, ta đưa vuốt lên bịt chặt tai lại.
"Tết Nguyên Tiêu sắp đến, phải... tăng người… một khi xác định… sẽ tra lại…"
Ta miễn cưỡng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động—
Chỉ thấy vẻ mặt Tần Dục lạnh lùng nghiêm nghị:
"Trẫm không tin hắn sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt thế này."
Cái tên phá giấc mơ nhà người ta!
Ngươi lo chuyện quốc gia đại sự thì thôi, ôm ta qua đây làm gì?
Hình như hắn nhận ra ánh mắt bất mãn của ta, cúi đầu xuống: "Tỉnh rồi à?"
Ta quay mặt đi, chẳng buồn để ý ta hắn.
Tần Dục đưa tay chọc nhẹ mũi ta:
"Từ hôm nay, không được rời khỏi trẫm nửa bước, nghe rõ chưa?"
? Không thì ngươi buộc luôn dây, cột ta vào cột điện trong cung điện luôn cho xong.
Ta nhảy khỏi đùi hắn, trèo lên bên bàn, giả vờ nằm xuống, chuẩn bị tìm cơ hội trốn ra ngoài chơi.
Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lại đụng phải một nam nhân đứng giữa điện, người khoác chiến giáp bạc, thần sắc nghiêm nghị.
Ừm… nhìn không phải dạng dễ chọc.
"Tức khắc lên đường, tuyệt đối không để lộ."
Giọng Tần Dục vang lên từ sau lưng ta.
Nam nhân mặc giáp bạc ôm quyền hành lễ: "Thần tuân chỉ."
Tiễn vị tướng quân ấy rời đi, ta có hơi tò mò, quay đầu hỏi Tần Dục: "Ngươi bảo hắn đi làm gì thế?"
Tần Dục đứng dậy, đưa tay bế ta từ mép bàn lên: "Đi tìm người."
? Nói chuyện thì nói chuyện, bế ta lên làm gì?
Ta vùng vẫy vuốt trước trong không trung: "Thả ta xuống!"
"Đừng quậy, cẩn thận vết thương." Hắn lại ôm ta về lòng, ngồi ngay ngắn chỉnh tề, còn tiện tay vuốt lại lông bị xù của ta.
"Đừng tưởng trẫm không biết tâm tư nhỏ bé của ngươi." Hắn nâng đầu ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta:
"Lại dám lén trốn đi, lễ thưởng đèn trẫm sẽ hủy bỏ."
… Bị phát hiện rồi.
Sao đầu óc hắn còn tinh hơn hồ ly chứ.
Vừa định giãy ra, thì bên ngoài vang lên giọng thị vệ: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tả thừa tướng cầu kiến."
Tả thừa tướng?
Sắc mặt Tần Dục trầm xuống, ép ta vào lòng, rõ ràng không kiên nhẫn: "Tuyên."
Bên trong điện vang lên tiếng bước chân, ta cử động tai, chui ra khỏi tay hắn, đặt vuốt lên bàn, ngẩng đầu nhìn ra phía trước:
Quả nhiên là Tả thừa tướng Tô Hoài An!
Hôm nay trên người hắn vẫn có mùi hương ngọt ngào, ta vẫy đuôi chào hỏi.
Tả thừa tướng nhìn ta, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, nhưng môi lại khẽ cong lên, nhanh chóng thu lại vẻ mặt.
Y đứng thẳng giữa điện, khom người hành lễ: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng."
Tần Dục không nói gì.
Hắn bỗng áp tay lên bụng ta, ta giật mình tránh đi, hắn lại được đà lấn ta, véo phần bụng mềm của ta rồi xoa xoa lên xuống.
Không nhịn được nữa rồi, ta quay đầu cắn chặt lấy cổ tay hắn.
Xem hôm nay ta có cắn rách tay ngươi không! Ta cắn chặt hơn nữa.
"Tô ái khanh—" Tần Dục chậm rãi nhả ra mấy chữ.
Đồ xấu! Lại lấy người khác ra dọa ta!
Ta đành buông miệng ra.
Tả thừa tướng bước lên một bước: "Thần có mặt."
Tần Dục thong thả, giọng điệu lạnh lẽo: "Bình thân."
"Tạ Hoàng thượng." Tả thừa tướng vẫn giữ dáng vẻ tao nhã như thường lệ.
Ta vừa định trở lại bàn nằm tiếp, Tần Dục đã đưa tay ấn tai ta xuống, còn che luôn mắt ta.
… Hắn bị gì vậy?
Ta hất tay hắn ra, nhảy xuống đất, dưới ánh nhìn của hai người, ta leo lên kệ hoa bên cạnh, ngồi trên đỉnh.
Tần Dục mím môi, hồi lâu mới quay đầu lại, giọng trầm hẳn xuống: "Tả thừa tướng có chuyện gì?"
Tả thừa tướng thu lại ánh mắt, giọng có chút gấp gáp: "Bẩm Hoàng thượng, thần xin phép được ra khỏi thành mấy đêm vào giờ giới nghiêm."
"Lý do." Tần Dục dựa vào lưng ghế, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía ta.
Nhìn trộm ta?
Ta đung đưa đuôi, che đi ánh nhìn không mấy thiện cảm của hắn.
"Phía tây thành có một hộ dân, từ cuối tháng mười một đến nay, cách vài ngày lại ngửi thấy mùi cháy khét vào ban đêm, thần nghĩ rằng..."
Tần Dục mắt lạnh băng, đột ngột ngắt lời: "Tô Hoài An, trẫm tưởng hôm qua đã nói rõ với ngươi rồi."
Tả thừa tướng còn định tranh luận: "Hoàng thượng bớt giận, thần…"
"Đủ rồi! Làm tốt phận sự của mình là được." Tần Dục không còn kiên nhẫn, giọng cảnh cáo mà mang ẩn ý: "Tô Hoài An, ngươi đừng vượt quyền."
"Thần… không dám." Tả thừa tướng khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi.
"Nếu không còn chuyện quan trọng, lui đi."
Tả thừa tướng lui ba bước: "Vi thần cáo lui."
Không hiểu sao, nhìn bóng lưng Tô Hoài An rời đi, ta lại thấy bồn chồn bất an.
Nhớ ta ánh lửa trong cơn ác mộng đêm qua…
Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, Tần Dục đã lạnh giọng cười ra tiếng—
"Sao, trẫm dằn mặt hắn vài câu, ngươi đau lòng rồi à?"
Ta đứng trên đỉnh giá hoa, phản bác lại hắn:
"Rõ ràng ta đang suy nghĩ chuyện nghiêm túc mà!"
Sắc mặt Tần Dục dịu đi đôi chút: "Chuyện gì nghiêm túc? Nói trẫm nghe xem."
Ta kể đơn giản cho hắn nghe về những đứa trẻ tan biến trong giấc mơ.
Tần Dục nghe xong, khẽ nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu.
"Tần Dục…"
Ta cúi đầu nhìn xuống mặt đất, buộc phải cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Tần Dục ngẩng lên nhìn ta, dường như đoán được điều ta muốn nói.
"Sao vậy, không xuống được à?"
Ta gật đầu.
"Vậy cũng tốt." Hắn cười khó hiểu: "Ít ra sẽ không trốn đi nữa."
?
Ờ thì… cũng do ta tự trèo lên thật.
Bình thường thì không sao, nhưng giờ vết thương vừa lành, mà dưới đất lại không có chỗ đệm, ta đúng là không dám nhảy xuống.
Đúng là "lên núi dễ, xuống núi khó".
Thấy Tần Dục cúi đầu xem tấu chương, bộ dạng quyết tâm mặc kệ ta, ta nghĩ ra một kế.
"Tần Dục…" ta lại gọi hắn một tiếng.
Hắn không nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ dừng trên người ta.
Ta lập tức vờ yếu ớt, cuộn đuôi lại: "Hình như vết thương hơi đau…"
Tần Dục khựng lại một chút, thở dài, nhanh chóng bước ra dưới bình hoa: "Thật là, chẳng biết phải làm sao với ngươi…"
Ta canh chuẩn thời cơ, nhảy xuống ngay vào lòng hắn, dùng vuốt móc cổ áo hắn giữ thăng bằng.
Vừa định nhảy xuống đất, Tần Dục đã nhanh tay chụp lấy sau gáy ta.
"Khá lắm, giả chết chưa đủ, giờ còn học được cả giả bệnh rồi à?"
10.
Ta hối hận rồi.
Ngày hôm qua, ta thà tự nhảy xuống đất còn hơn.
Kết quả của việc giả vờ ốm là—
Ta bị thông báo rằng, buổi tối nay kế hoạch thưởng đèn của ta đã hủy.
Quả thật, đến lúc hoàng hôn, Tần Dục vẫn không có bất kỳ ý định nào để chuẩn bị rời đi.
Ôi… đèn của ta.
"Muốn ra ngoài vậy sao?" Tần Dục dừng bút, đóng chặt sách lại.
Ta đứng sát cửa sổ, nhìn hoàng hôn từ từ bị ánh trăng nuốt chửng.
"Chỗ này buồn chán quá, ta muốn trở về núi Thanh Sơn."
Ừm, chủ yếu là muốn về lại chùa dưới chân núi Thanh Sơn để ăn chút bánh kẹo.
Tần Dục đột ngột đứng dậy, chiếc ghế gỗ tơ vàng với tấm áo chạm đất phát ra âm thanh trầm đục.
Ta bị giật mình, quay lại nhìn hắn.
"Trong cung không tốt sao?" Tần Dục ngừng lại một chút, hạ thấp giọng. Gương mặt hắn không thay đổi, chỉ có đôi tay dưới tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Người này sao ngày nào cũng giận dữ thế nhỉ?
Còn không cho hồ ly nói thật nữa.
Ta rất thành thật: "Ở đây chẳng chút tự do nào, cái này không cho ăn, cái kia không cho đi."
Tần Du xoa nhẹ thái dương, gọi ta lại gần.
Ta không động đậy, hắn liền đến bên cửa sổ.
"Viên Viên." Hắn vuốt ve lông trên lưng ta: "Khi nào ngươi khỏe lại, muốn ăn gì, muốn đi đâu, trẫm sẽ đều thỏa mãn ngươi, chỉ cần..."
Ta chớp mắt, sợ hắn đổi ý, vội vàng nói: "Ta muốn ra ngoài xem đèn!"
Tần Dục có vẻ rất bất đắc dĩ, vừa định nói gì đó, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Hoàng thượng, thời gian đã đến, y phục ngài yêu cầu cũng đã chuẩn bị xong."
Nhìn những bộ váy lộn xộn trên giá, ta có chút choáng váng.
Quần áo của loài người sao mà phức tạp thế.
Ta mặc vội chiếc áo choàng lông, bước ra khỏi bình phong.
Tần Dục nhíu mày, đẩy ta quay lại bình phong.
"Giơ tay lên." Hắn từng lớp mặc áo cho ta.
Cũng khá chu đáo đấy chứ.
Ta lén nhìn hắn mấy lần: "Ngươi đã chuẩn bị hết để đi ngắm đèn rồi, sao lại còn dọa ta?"
"Không được vểnh đuôi lên." Tần Du khoác áo choàng lên người ta, lại che tai ta lại: "Chỉ là muốn ngươi nhớ kỹ chút thôi."
...Thật là một sở thích kỳ quái.
Dù sao, chiếc chuông nhỏ trên váy cũng khá đẹp.
Ta xoay người một vòng, nghe tiếng chuông leng keng rất vui tai.
Tần Dục ánh mắt sâu lắng, hắn ôm lấy vai ta, kéo ta vào lòng:
"Viên Viên sẽ không rời khỏi trẫm đúng không?"
Ta gật đầu hứa hẹn: "Đúng, đúng, đúng."
Yên tâm đi, ra ngoài rồi, ta sẽ không chạy lung tung đâu.
11.
Dưới ánh trăng, tiếng người râm ran, cả thành phố sáng rực ánh đèn.
"Tần Dục! Chỗ này này!"
Tần Dục bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay ta, kéo ta lại gần một chút: "Vừa rồi trẫm nói với ngươi cái gì, quên hết rồi sao?"
"Biết rồi, biết rồi." Ta qua loa đáp lại.
Nhìn thấy đám đông nhộn nhịp phía trước, ta tò mò hỏi hắn: "Mọi người đang làm gì vậy?"
"Thổi kèn, nặn kẹo đường, múa rồng múa sư tử, đoán câu đố, nghe nhạc, thưởng trà, thả đèn..."
"Kẹo gì vậy?"
Có lẽ vì bầu không khí vui vẻ, Tần Dục dường như thoải mái hơn rất nhiều so với thường ngày.
Hắn cười một tiếng, giọng nói đầy chiều chuộng:
"Ta nói bao nhiêu thứ như vậy, ngươi chỉ nhớ mỗi kẹo thôi sao?"
Có hy vọng rồi!
"Chỉ ăn một chút thôi!" Ta thành thật cam đoan.
Tần Dục dẫn ta vào đám đông, ta nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, liên tục hỏi hắn.
Tần Dục lần lượt trả lời từng câu hỏi của ta.
Chúng ta cùng nghe ông lão kể chuyện, xem buổi biểu diễn thổi lửa. Cũng có vô số đèn lồng với hình dáng khác nhau, dưới mỗi chiếc đèn là một bức tranh, và những người đứng bên cạnh thì thỉnh thoảng khua tay, gãi đầu.
Cả hai chúng ta còn đứng trên cầu thả đèn lồng. Ta lén mở mắt nhìn, thấy hắn chắp tay cầu nguyện, dáng vẻ thành kính.
Ta nhìn vào chiếc đèn cá nhỏ mà hắn đã thắng được cho ta—
Thôi, mặc dù Tần Dục khi nghiêm túc thì hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn là một con người tốt.
Ta cũng nhắm mắt lại, bắt chước hắn, chắp tay cầu nguyện:
"Hồ ly Viên Viên, hy vọng nguyện vọng của Tần Dục sẽ thành sự thật."
Thôi, không nói gì nữa!
"Giận rồi sao?" Tần Dục ngồi đối diện ta, tâm trạng có vẻ cực kỳ tốt.
Ta nhìn chằm chằm vào kẹo đường hình hồ ly trong tay hắn, giận dữ trừng mắt với hắn:
"Không phải nói là sẽ mua cho ta ăn sao?!"
Tần Dục rót cho ta một ly trà: "Hồ ly mà ăn hồ ly à?"
"Vậy thì ngươi cũng không được ăn, a! Không được ăn cái tai của nó!"
Tần Dục cười, dùng đầu ngón tay lau vết đường trên miệng mình: "Yên tâm, không chỉ ăn tai, những cái khác ta cũng sẽ ăn hết."
Tức thật, muốn cho hắn một quyền!
"Được rồi, không đùa nữa." Tần Dục gặm hết chiếc đuôi kẹo cuối cùng: "Cái này ngọt quá, ta đã gọi cho ngươi một bát đậu hủ hạnh nhân, lát nữa thử xem."
Đậu hủ hạnh nhân?
Hắn đặt ly trà xuống: "Lúc trăng lên cao sẽ có một màn pháo hoa, chúng ta sau đó về thành lâu thưởng thức, thế nào?"
"Ăn xong rồi phải về sao?" Ta không muốn về.
"Chưa chơi đủ à?"
Ta gật đầu.
"Đợi đến mùa xuân, chúng ta lại ra ngoài được không? Lúc đó thời tiết ấm lên, có thể thả diều." Tần Dục ánh mắt sáng lên, giọng nói dịu dàng:
"Ngươi khỏe rồi, kẹo đường, bánh ngọt, cái gì cũng có thể ăn."
"Mỗi lần ngươi đều nói thế." Ta kiên quyết không bị lừa:
"Đừng nghĩ sẽ dụ dỗ ta, về cung rồi, chẳng phải cái gì cũng phải theo ý ngươi sao?"
"Trong cung ta có đối xử khắc nghiệt với ngươi không?"
"Ngươi đã hứa mua kẹo đường cho ta mà."
"Hôm nay không phải như đã hứa dẫn ngươi đi xem đèn sao?"
"Ngươi ăn mất chiếc kẹo hình hồ ly của ta rồi."
Tần Dục không giận như ta nghĩ, hắn khẽ cười:
"Cứ nói mãi, vẫn muốn ăn kẹo đường đúng không?"
Hừ.
"Được rồi. Ta dẫn ngươi đi mua, mua xong chúng ta về cung, được không?"
Hôm nay sao hắn lại dễ nói chuyện vậy?
Ta kéo tai hồ ly lên: "Không cần. Ta tự đi mua, nếu không ngươi lại lừa mất kẹo của ta."
12.
Dưới sự nài nỉ mãi không thôi, Tần Dục cuối cùng cũng đồng ý cho ta tự mình đến chỗ người bán kẹo.
Thế nhưng ta rõ ràng cảm nhận được đằng sau có một “cái đuôi nhỏ” đang bám theo.
Ám vệ của Tần Dục sao?
Đúng là coi thường ta quá rồi, ta chỉ đi mua đồ ăn thôi, làm sao mà đi lạc được chứ?
Có điều, phố xá đông đúc thật, chen chân vào cũng không dễ dàng gì.
Vất vả lắm mới thấy lại được quầy hàng khi nãy, nhưng lại phát hiện chủ quầy và một cụ già đang chuẩn bị rời đi.
Gấp thật đấy, kẹo kéo sắp chạy mất rồi!
Ta luồn lách qua đám người, vừa định gọi chủ quầy thì lại đâm sầm vào một người khoác áo choàng đen.
Người áo đen đỡ lấy ta, giọng nhẹ nhàng dịu dàng:
“Tiểu thư, xin cẩn thận.”
Nói xong, hắn vội vã đuổi theo hai người kia, rẽ vào một con hẻm bên cạnh.
Ta cảm thấy có chút kỳ lạ, ngay sau đó hình như lại nghe thấy một giọng nữ non nớt xuyên qua tiếng ồn ào náo nhiệt, vang thẳng đến bên tai ta.
“Chị hồ ly, cầu xin chị —”
Tai ta ù đi một tiếng, cũng cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Không kịp suy nghĩ gì, ta liền đuổi theo.
Con hẻm quanh co khúc khuỷu, đường xá gồ ghề khó đi.
Ta bị mất dấu người kia.
Chỉ có thể miễn cưỡng lần theo mùi hương thoang thoảng trong không khí để phân biệt
đường hắn đã đi.
Con hẻm vắng vẻ hơn phố lớn nhiều, càng đi sâu vào càng xa tiếng người, ánh đèn cũng dần mờ nhạt, càng khiến người ta cảm thấy rợn người.
Huống hồ là không biết từ lúc nào, “cái đuôi nhỏ” theo sau ta cũng đã biến mất.
Ta dừng bước, đang do dự có nên quay về hay không thì bỗng nghe thấy tiếng khóc đứt quãng.
Ai đang khóc vậy?
Ta tò mò bước thêm vài bước, định áp tai vào tường nghe cho rõ.
Chưa kịp tìm được góc thích hợp, sau lưng lại vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.
Ta lập tức quay đầu —
Chính là người áo đen kia.
“Tiểu thư, cô không nên đi theo vào đây.”
Hắn hạ giọng, mang theo vẻ đe dọa:
“Bây giờ rời khỏi, ta có thể tha cho cô.”
Mây kéo đến, che lấp hơn nửa vầng trăng.
... Hù ta à? Ta chẳng sợ đâu.
“Còn không quay lại?” Hắn lại nói lần nữa.
Ta vừa giẫm lên viên gạch nhô ra, vừa đáp:
“Có ai từng nói với ngươi, trên người ngươi chẳng có chút khí chất doạ nạt nào cả.”
Người áo đen sững người, còn chưa kịp nói gì, tiếng khóc bên kia bức tường đột ngột ngừng lại.
Ta và hắn liếc mắt nhìn nhau, lập tức im lặng.
“Lúc này rối ren thế này, sao ngươi không trông chừng con bé cho tốt hả!”
Tiếng nức nở bên trong lẫn theo giọng trách móc, liên tục chất vấn ai đó.
“Có khi con bé chạy sang chỗ Trương thúc mua kẹo rồi, phụ thân đã đi hỏi rồi.”
Một giọng nam cố gắng trấn an, lại xen lẫn lo lắng, giọng cũng run lên:
“Không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Ta nghe mà đầu óc rối bời, định quay lại hỏi xem chuyện gì đang xảy ra thì không xa nơi
đầu ngõ vang lên tiếng gọi.
“Ninh Ninh”
“Mau trả lời chúng ta đi”
“Xin thứ lỗi.”
Người đàn ông bên cạnh bỗng kéo ta núp vào góc tường phía sau.
Tiếng gọi của hai người kia cùng tiếng bước chân hối hả dần rõ hơn, ngay sau đó là một tiếng “rầm”, dường như cánh cửa gỗ bị đẩy tung ra.
Giọng nam hoảng hốt vang lên—
“Trương thúc! Ninh Ninh không đến chỗ thúc sao?”
Trong gió không có hồi đáp.
Chỉ còn lại tiếng khóc nức nở đến tuyệt vọng.