Tiểu Hồ Ly Chỉ Muốn Ăn Bánh Ngọt

Chương 4



13.

Trong lòng ta dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của người phía sau đang dao động.

“Ninh Ninh cũng là một đứa trẻ sao?” Ta khẽ hỏi hắn.

Hắn im lặng trong giây lát, rồi lại hỏi lại ta: "Vì sao lại nói vậy?"

Màn che chắn khuôn mặt hắn, nhưng ta vẫn có thể nhận thấy ánh mắt hắn đầy nghi hoặc.

Thôi, nếu phải vạch trần thì vạch trần luôn.

"Không cần nghi ngờ mục đích của ta." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, cố tình hạ giọng chậm rãi hơn:

“Tô Hoài An, ta đến để giúp ngươi.”

Mây đã tan bớt, ánh trăng chiếu rọi xuống.

Hắn bật cười bất đắc dĩ, gỡ khăn che mặt xuống:

“Là Yến Khanh tướng quân phái ngươi đến sao?”

Yến Khanh tướng quân? Là cái người hôm trước cùng với Tần Dục làm ta tỉnh giấc à?

“Coi như vậy đi.”

Dù không hiểu tại sao lại bị nhận nhầm, nhưng không cần lộ thân phận thì cũng chẳng sao.

“Đa tạ, nhưng mà…”

“Cứu người quan trọng hơn.”

Ta ngắt lời hắn, rồi kể lại cho hắn nghe những đốm lửa trong giấc mơ, những đứa trẻ bị thiêu rụi trong ngọn lửa đó.

“Ngươi đã nói với Tần… với hoàng thượng chuyện về vụ cháy ấy rồi đúng không? Ngươi biết nó xảy ra ở đâu không?”

“Đã vậy thì, ta nhận ý tốt của cô.”

Tô Hoài An lại kéo khăn che mặt lên:

“Nơi xảy ra vụ thiêu cháy hiện chưa có manh mối cụ thể, nhưng ta có nghi ngờ một người.

14.

Càng xuống sâu, trong không khí càng nồng mùi ẩm mốc và mục rữa.

Ta bám theo sau Tô Hoài An, túm lấy áo hắn:

“Ngươi sao biết ở đây có đường ngầm vậy?”

Tô Hoài An đáp thản nhiên:

“Hôm qua ta đã đến đây, chỉ là chưa tìm ra lối đi đúng.”

Ta đưa mắt nhìn quanh, thấy hai bên mép tường dưới đất cứ cách một đoạn lại gồ lên, như thể bên dưới có gì đó được chôn giấu.

Tô Hoài An bỗng dừng lại.

“Gì vậy?”

“Phía trước tối sâu không đèn, ngươi phải bám sát theo ta.”

À đúng, thị lực của loài người trong bóng tối đúng là chẳng ra sao cả.

Ta cúi xuống, xé một đoạn gấu váy có gắn chuông nhỏ, một đầu đưa cho Tô Hoài An nắm, một đầu ta giữ lại.

“Cầm chặt đi theo ta, ta nhìn rõ đường hơn.”

Càng đi vào, đường càng thấp dần, nhưng cũng không dài lắm.

Đi khoảng mấy chục bước, đã tới cuối đường.

“Phía trước hết đường rồi.”

Ta hỏi Tô Hoài An: “Hôm trước ngươi đến cũng như vậy sao?”

Hắn khẽ ừ một tiếng, rồi đưa tay sờ vào chỗ đất đá đắp phía trước:

“Ta theo một kẻ hành tung kỳ quái đến tận đây, hắn không thể tự dưng biến mất được. Chắc chắn nơi này còn có mật đạo khác.”

Người với thỏ con trên núi Thanh Sơn cũng giống nhau nhỉ, đều thích đào mấy lối đi ngầm.

Dưới đất?

Ta ngẩng đầu nhìn lên.

Phía trên phủ đầy bụi bặm, không thấy gì lạ. Nhưng ta lờ mờ cảm nhận được từng luồng gió lạnh len lỏi qua các khe hở nào đó.

Ta quay lại bên Tô Hoài An:

“Hay là mình thử xem phía trên?”

Ta bước lên viên gạch đá bên cạnh, định nhảy lên.

Tiếc là sau khi thành người, khả năng bật nhảy giảm hẳn, ta không nhảy hẳn lên được, chỉ có thể bám lấy mép nền mà trèo.

Lúc đang lơ lửng không lên nổi cũng chẳng xuống được, Tô Hoài An bước đến trước, đưa tay kéo ta lên.

Vừa định cảm ơn, thì sau lưng lại vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.

Ta vội níu lấy Tô Hoài An, trốn vào sau hòn giả sơn bên cạnh.

“Suỵt, hình như có người.”

Không lâu sau, có hai người ôm bó củi đi ngang qua từ bên trái.

Một người bước đi lảo đảo:

“Kể từ khi tiểu công tử bị cảm lạnh, lão gia như phát điên vậy!”

“Làm tốt việc của ngươi, đừng nói nhăng cuội.” Người còn lại giọng cứng rắn.

“Nhưng mà… đây đã không biết là đứa thứ bao nhiêu rồi. Với lại cái vị đại sư gì đó cũng bỏ chạy…”

“Bớt lắm mồm! Cẩn thận cắn phải lưỡi!”

Tô Hoài An bất ngờ lướt ra sau hai người đó, rút kiếm ra trong tích tắc đánh ngất người cứng giọng kia, rồi kề thẳng lưỡi kiếm vào cổ người còn lại.

“Đám trẻ bị Hữu thừa tướng bắt đi, hiện giờ đang ở đâu?”

15.

Ta mơ mơ màng màng đi theo Tô Hoài An, quanh quẩn trong phủ hết rẽ trái rồi lại quẹo phải.

“Ngươi sao lại rành đường trong phủ này vậy?” Ta hỏi khẽ.

"Ngày hôm qua về, ta đã mượn sổ ghi chép của phủ Hữu thừa tướng từ Phòng Thiên Công."

Hóa ra là chuẩn bị chu đáo từ trước.

Băng qua một lối nhỏ hẹp, chưa ra khỏi lùm cây, ta đã ngửi thấy mùi khói lửa cháy khét.

Còn chưa kịp nhắc thì Tô Hoài An đã dừng bước.

“Tìm được rồi!”

Ta ló đầu ra sau lưng hắn, chỉ thấy giữa sân lớn phía trước dựng một bục cao hình tròn.

Quanh bục treo từng tờ giấy vàng, bên ngoài những tờ giấy lại chất đầy củi đang cháy rực.

Ngọn lửa lay động theo gió, đung đưa trước sau. Một vài tờ giấy thấp hơn bị cuốn vào lửa, từ từ cháy rụi thành tro.

Bên ngoài vòng lửa, đứng đó là một người đàn ông gầy gò, bóng lưng hơi khom bị ánh trăng kéo dài, đan vào hình lửa nhảy múa trước mặt.

Ngoài vòng lửa, có một người đàn ông dáng vóc gầy gò, ánh trăng kéo dài bóng dáng hơi khom xuống, giao nhau với bóng của ngọn lửa đang nhảy múa phía trước.

Đây là... người mà Tô Hoài An gọi là Hữu thừa tướng?

Mà phía sau hắn, còn có ba người mang sát khí nồng nặc: hai người cầm đuốc cao quá đầu, một người khác thì ghì chặt một bé gái xuống đất.

Ta bỗng nhớ tới tên thích khách lần đầu gặp khi bị thuộc hạ của Tần Dục bắt được.

Bốn kẻ trước mắt đều giống như hắn, quanh người quẩn quanh sát khí và oán khí dày đặc.

Còn bé gái quỳ gối dưới đất, dù bị che mắt, bị bịt miệng, nhưng tiếng nức nở yếu ớt vẫn len lỏi trong gió truyền đến tai ta.

Tim ta bỗng se thắt lại. Hình ảnh trước mắt hòa làm một với giấc mộng dữ hôm nào – những đứa trẻ vùng vẫy trong biển lửa, những tiếng kêu gào tuyệt vọng – tất cả như đang sống lại, ngay trước mắt ta.

Một nỗi bi thương và phẫn nộ chưa từng có ập đến.

Pháp trận, bùa vàng, trẻ nhỏ...

Là ham muốn gì mà phải đánh đổi bằng mấy mạng người vô tội?

Kẻ trước mặt, ngu muội đến mức dùng tà pháp tàn bạo như vậy, thực sự tin rằng có thể đạt được điều mình cầu mong ư?

Có lẽ thấy ta im lặng quá lâu, Tô Hoài An nghiêng người sát lại gần.

“Đừng sợ, ta sẽ không để các ngươi gặp chuyện gì đâu.”

Giọng hắn vững vàng, nghiêm túc.

Ta nhất thời chưa hiểu hắn nói vậy là có ý gì.

“Nơi này là tiền viện” Tô Hoài An thì thầm:

“Cứ chạy thẳng về phía trước là thấy cổng chính phủ đệ.”

Tô Hoài An khẽ nói tiếp: “Chờ ta cứu được Ninh Ninh, ngươi đưa con bé chạy đi.”

“Thế còn ngươi thì sao?” Ta bất chợt thấy lo lắng bất an.

Tô Hoài An siết chặt thanh kiếm bên hông:

"Ta sẽ ở lại cản hậu."

16.

Cánh cửa gỗ lim khép lại trong khoảnh khắc cuối cùng, Tô Hoài An đẩy ta và cô bé ra khỏi phủ đệ.

Bên trong, tiếng binh khí va chạm vẫn vang lên không ngừng, sắc bén và dồn dập.

Ta buông tay khỏi bàn tay nhỏ bé mà ta vẫn đang nắm chặt nãy giờ.

“Đừng sợ, muội tên là Ninh Ninh đúng không?”

Ta ngồi xổm xuống, cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an con bé.

Nó vừa sụt sịt vừa khẽ gật đầu.

Ta nhẹ nhàng lau nước mắt lấm lem trên mặt nó, rồi chỉ về phía xa nơi ánh sáng lập lòe:

“Nghe ta nói, giờ muội phải chạy về hướng có ánh sáng kia, chạy thật nhanh vào đám đông. Nếu không tìm được người quen hay đường về nhà, thì hãy tìm chỗ trốn kỹ.”

Ninh Ninh ngập ngừng: “Thế còn tỷ thì sao?”

Ta ôm chặt lấy con bé:

“Muội nhất định sẽ trốn thoát, đừng sợ. Sau đó tỷ sẽ theo sau muội.”

Đợi đến khi con bé bình tĩnh lại, ta vỗ nhẹ vai nó:

“Đi đi! Đừng quay đầu lại!”

Nhìn bóng dáng nhỏ xíu dần biến mất trong màn đêm, ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ta phải quay lại. Không thể để Tô Hoài An một mình trong đó.

Nhưng cánh cổng thì không sao đẩy nổi, còn tường lại cao và nhẵn.

Tiếng giao chiến bên trong cũng dần dần xa hơn.

Ta cuống lên, chỉ biết đi vòng vòng tại chỗ.

Giữa lúc rối ren, trong tầm mắt ta chợt lóe lên bóng dáng mờ mờ của một đứa trẻ.

Con bé ngồi xổm bên chân tường, chỉ tay về phía rễ cây: “Chị Hồ Ly!”

Cứ như có sợi chỉ kéo dẫn, ta không tự chủ được mà lao về phía đó.

Đến nơi, bên chân tường chỉ còn lại một cái lỗ nhỏ.

Từ trong lỗ vọng ra tiếng rên rất khẽ.

Ta không còn thời gian suy nghĩ, lập tức biến lại thành tiểu hồ ly, chui vào trong.

Đúng là Tô Hoài An!

Có lẽ vừa từ cổng chính chém giết chạy tới đây, rèm che mặt hắn đã rơi xuống, người nồng nặc mùi máu tanh.

Bên cạnh hắn còn một tên nữa, đang cầm dao găm, chậm rãi bước tới, như đang tìm cơ hội ra tay.
...

Chợt ký ức về đêm ở ngôi chùa lại hiện về.

Vết thương nơi vai trái ta nhói lên từng cơn âm ỉ.

Không sao, cùng lắm thì… bị đâm thêm nhát nữa!

Ta lùi về sau mấy bước, lấy đà chạy thật nhanh rồi nhảy lên, tát thẳng một cú vào mặt tên kia bằng móng vuốt.

Lúc hắn ôm mặt la oai oái vì đau, ta hóa lại thành người, kéo lấy tay áo của Tô Hoài An, lôi hắn chạy vào bụi rậm không có ánh đèn.

Chắc chỉ cần chạy qua đoạn này là đến được đường hầm lúc nãy rồi.

Vừa chạy, ta vừa cố gắng nhận đường, nhưng không ngờ một tiếng “RẦM” cực lớn vang lên phía trước — dường như có chỗ nào đó đã sập xuống.

“Không thể liều mạng chạy tiếp được nữa.”

Tô Hoài An lập tức đổi hướng, dẫn ta rẽ vào một con đường nhỏ hẹp bên cạnh.

Loading...