Tiểu Hồ Ly Chỉ Muốn Ăn Bánh Ngọt
Chương 7
25.
Khi ấy, Tần Dục đang triệu vài vị đại thần vào điện nghị sự, dạo này bên cạnh không có cái đuôi nhỏ nào bám theo ta cả.
Cơ hội tốt!
Ta trốn mình trong bụi cỏ, thấy xung quanh không một bóng người, liền lén lút chuồn vào một viện nhỏ bỏ hoang.
Vừa biến lại thành hình người, vừa đặt chân lên bức tường lồi lõm——
Trái tim ta như cảm nhận được mình đang làm chuyện xấu, đập thình thịch liên hồi.
Không đúng không đúng, sao lại gọi là làm chuyện xấu!
Chỉ là ra ngoài kiếm đồ ăn thôi mà!
Ta nhanh nhẹn leo tường trốn khỏi hoàng cung, men theo tường thành chạy một mạch——
Ơ chỗ này là đâu?
Thôi kệ——
Là trời cao đất rộng!
Ta đi dọc theo âm thanh náo nhiệt, lạc vào một khu chợ đông đúc.
Người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng ồn ã, tràn đầy sức sống.
Trong không khí còn vương vài mùi hương lạ, quấn quýt lấy nhau.
Ngon quá đi mất!
Ta lục trong túi lấy ra hai viên tròn tròn, đưa cho ông chủ trước mặt.
Ông chủ lại có vẻ lúng túng, ngượng ngùng cười.
Hả? Không đủ à?
Trên biển gỗ ghi rõ ràng là “hai” mà.
Ta lại móc ra cả một nắm: “Thế chừng này đủ chưa?”
Ánh mắt xung quanh lập tức dồn về phía ta.
Trong đó còn xen cả mấy ánh mắt tham lam đe doạ.
……
Chẳng lẽ là để lộ đuôi hồ ly rồi?
Ta quay đầu nhìn thử, lại sờ lên tấm sa mỏng phủ trên đầu.
“Để ta trả giúp vị cô nương này.”
Một nam tử bước tới bên ta, vận trang phục nhẹ nhàng, tóc đen buộc cao.
Ánh mắt sắc lạnh quét qua mấy kẻ đang nhìn ta với ý xấu:
“Trộm cắp là trọng tội, chớ có tự rước họa.”
!
Ta buột miệng gọi: “Yến Khanh!”
“Cô nương sau này đừng ra ngoài một mình.”
“Cũng đừng mang nhiều vàng thế này theo người.”
……
Sao trước kia ta không phát hiện Yến Khanh tướng quân lại lắm lời thế chứ.
Ta ngồi bên thủy tạ, vừa bẻ bánh bao cho cá chép trong hồ, vừa nghe hắn giảng đạo.
Thỉnh thoảng cá quẫy lên mặt nước, ánh mặt trời chiếu vào phản chiếu thành từng vệt sắc cầu vồng.
Yến Khanh khẽ ho, rồi hỏi: “Cô nương quen biết Tô Hoài An thế nào vậy?”
Ta chết lặng.
Vừa nãy ta gọi thẳng tên hắn, khiến hắn sinh nghi.
Hỏi ta sao biết được tên hắn.
Ta đâu dám nhắc đến Tần Dục, sợ hắn quay về mật báo rồi ta lại bị tóm về cung.
Chợt lóe lên ý tưởng, ta bèn nói là do Tô Hoài An nói cho.
Xui xẻo làm sao, đúng lúc hắn lại đang định đến thăm Tô Hoài An.
……
Trước mặt Tô Hoài An thì nói là người của Yến Khanh,
Trước mặt Yến Khanh thì lại bảo là bạn của Tô Hoài An.
Chỉ luẩn quẩn xoay quanh hai người bọn họ mà xài chiêu, đúng là duyên số.
Đang nghĩ xem làm sao bịa cho hợp lý, thì từ hành lang xa xa vang lên tiếng bước chân.
Cảm động quá! Lúc nào cũng đến đúng lúc như thế!
“Tô Hoài An!” Ta vẫy tay gọi hắn, vui mừng hiện rõ trên mặt.
Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chào ta.
“Viên Viên… sao lại cùng tướng quân đến phủ ta vậy?”
Ta ngượng ngùng cười: “Cái này… nói ra thì dài lắm.”
Trên bàn trà, Yến Khanh và Tô Hoài An ngồi chuyện trò.
Tô Hoài An cười bất đắc dĩ: “Vậy là theo yêu cầu của nàng, huynh liền dẫn nàng đến?”
Yến Khanh gật đầu: “Chợ đông người phức tạp, ta sợ nàng bị kẻ xấu để ý, rước lấy phiền phức.”
“Chưa kịp báo với Hoài An, chuyện này là ta làm không thỏa đáng.”
Tô Hoài An liếc ta, thở dài day trán: “Cũng không hẳn vì chuyện đó…”
…… Ta giống như một củ khoai nóng phỏng tay vậy.
Hết cách rồi, nếu để Tần Dục biết ta trốn ra khỏi cung, thể nào cũng lại giận.
“Lát nữa ta sẽ lẻn về, tuyệt đối không để… ừm, người nhà phát hiện đâu.” Ta cam đoan chắc nịch với hai người họ.
Vả lại, ta tới đây còn vì một lý do khác…
Ta nhìn chằm chằm mấy món điểm tâm tinh xảo mà Yến Khanh mang đến, nuốt nước miếng cái ực: “Cho ta ăn một cái được không?”
Ngòn ngọt lại hơi mằn mặn, ngon cực kỳ.
Đúng rồi!
“Tô Hoài An! Huynh còn bánh hoa đào không?” Ta kéo kéo tay áo hắn.
Yến Khanh thoáng liếc ta một cái đầy khó hiểu, ta lập tức buông tay: “Lần trước đưa đến… nhà ấy, ta chưa được ăn…”
Tô Hoài An cười hiểu ý, đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng nói:
“Có chứ, vừa hay Yến tướng quân cũng ở đây, ta mang ra cho mọi người cùng ăn.”
Ăn no uống đủ, lòng ta vui như mở hội.
Tính toán thời gian cũng gần rồi.
Ta đứng dậy cáo từ.
Tô Hoài An lo ta không nhớ đường về, đề nghị tiễn ta một đoạn.
Nhưng nhìn nét mặt lạnh tanh của Yến Khanh, ta vội từ chối khéo.
Không dám dây vào, không dám làm phiền hai người ôn chuyện.
Những đoạn đường vừa đi ta vẫn còn nhớ.
Về nhà thôi!
26.
Trên đường về, mọi thứ thuận lợi, ta đến nơi mà không gặp trở ngại gì.
“Hôm nay lại đi đâu chơi rồi?”
Vừa mới bước vào điện một cách cẩn thận, thì giọng Tần Dục đã vang lên từ phía sau.
……
Ta cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Hắn sao lại xuất hiện bất ngờ như vậy?
“Lông trên cổ sao lại rối tung thế này, lại đi đùa cá trêu chim à?”
Tần Dục vẻ mặt bình thản, bế ta lên từ mặt đất.
Sợ hắn nhìn ra vẻ mặt khác thường của ta, ta lập tức lao vào lòng hắn, đổi chủ đề: “Hôm nay có phải lại uống thuốc không?”
Tần Dục dừng tay lại khi vuốt lông của ta, âm điệu ẩn chứa niềm vui khó kiềm chế.
“Hôm nay sẽ không đắng như mọi lần đâu.”
Nhìn vào bát thuốc đen ngòm chẳng khác gì mọi lần...
Dưới ánh mắt của Tần Dục, ta liếm nhẹ một ngụm.
……
Bị lừa rồi.
“Uống xong. Ta có bánh hoa đào cho nàng.”
!
A ha, lời thật không phải giả!
Ta uống hết một hơi, mắt sáng lên nhìn Tần Dục.
Hôm nay là ngày gì mà ta được ăn liên tiếp hai bữa ngon thế này.
……
Cuộc sống đúng là lúc thăng lúc trầm.
“…… Đây là bánh hoa đào sao?!”
Nhìn hình thức thì giống thật, nhưng sao cảm giác lại không đúng, độ ngọt cũng thiếu hẳn.
Tần Dục tách lớp vỏ bánh ra, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngừng lại.
“Không ngon sao?”
……
Trong đầu ta thoáng hiện lên một giả thuyết.
“Bánh này… không phải là do ngươi làm chứ?”
……
27.
Tần Dục thật là keo kiệt.
Sau ngày hôm đó, không những bắt ta vẫn phải uống thuốc đắng, hắn còn cắt luôn cả bánh ngọt của ta.
Chỉ vì ta nghi ngờ bánh hoa đào đó là hắn làm thôi, có phải ta nói là không ngon đâu?
Thèm bánh ngọt quá.
Hay là… lại lén ra ngoài một lần nữa?
Lần đầu chưa quen, lần sau lại có kinh nghiệm, lần này ta mang theo túi giấy dầu, vứt lại một ít thỏi vàng nhỏ rồi chạy.
Không cho ai cơ hội nhìn thấy.
Không nói gì nữa, chợ gần phủ Tả thừa tướng thật sự là rất ngon!
Những chiếc bánh trắng tròn ngon tuyệt, lá xung quanh cũng ngon, giòn giòn rất ngon.
Hôm nay, bánh có lớp đường ngọt bên ngoài còn ngon hơn nữa!
Ta đang suy nghĩ có nên ra ngoài lần nữa, mua thêm một ít về giấu làm đồ ăn khuya không.
Chưa kịp suy nghĩ xong, ta lại quen lối lén trèo tường ra khỏi cung.
Nhưng không ngờ, vừa rơi xuống đất, người đáng lẽ phải đang thượng triều ở trong cung, Tần Dục hắn lại đứng ngay dưới bức tường đó.
Ta và hắn va phải nhau, hắn ôm lấy ta.
Không khí trở nên ngượng ngùng và căng thẳng.
Tần Dục ôm ta vào lòng, cằm chạm vào mặt ta, ép ta nhìn vào mắt hắn: “Ngươi thích Tô Hoài An đến vậy sao? Mấy lần trốn đi phủ Tả thừa tướng gặp hắn?”
“Vừa mới về cung chưa lâu, lại định đi gặp hắn?”
Ta bị hắn hỏi dồn dập, có chút ngơ ngác, lại ghét bị giam cầm, vội vàng vùng vẫy muốn chạy.
“Trả lời ta!”
Trả lời gì đây?
Ta phải thừa nhận rằng mấy ngày qua ta đều trộm ra ngoài đi ăn vặt hả?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Khi ta vừa định biện bạch, thì bụng lại kêu ọt ọt.
……
Tần Dục lạnh lùng như băng, ép ta đến nỗi khó thở: “Ngươi ăn gì?”
Hắn siết chặt đuôi của ta, lại hung hăng bóp một cái: “Là ta không cho ngươi ăn no sao?”
……
Hình như bị phát hiện rồi.
Giờ giả chết có kịp không?
Ta bị Tần Dục bế trở lại cung, trong điện vô cùng yên tĩnh.
Trên bàn có đốt một loại hương mà ta chưa bao giờ ngửi qua.
Cơ thể không tự chủ được mà thả lỏng.
Hương thơm ngọt ngào… thật dễ chịu.
Nhưng lại khiến ta cảm thấy… buồn ngủ.
Trong lúc mơ màng, khi ta gục đầu vào lòng hắn, nghe thấy Tần Dục thì thầm bên tai:
“Nàng thật là không ngoan.”
Khi ta tỉnh lại, ta thấy mình nằm trên giường của Tần Dục, cả người không còn chút sức lực, ngay cả việc nắm chặt tay cũng không làm nổi.
Tần Dục ngồi không xa trên bàn, thấy ta tỉnh dậy, hắn đặt bút xuống rồi đi tới giường.
“Hương không có tác dụng phụ đâu.” Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng lại có chút dụ dỗ:
“Yên tâm, ta chỉ là muốn nàng ngoan một chút thôi.”
Dù giọng hắn rất dịu dàng, ta vẫn không kìm được run rẩy.
“Nàng sợ ta sao?”
Hắn cởi áo ngoài, quỳ xuống bên cạnh ta, từ từ cởi bỏ quần áo của ta, nhẹ nhàng hôn lên cổ ta, rồi lại hung hăng cắn vào xương quai xanh của ta:
“Nàng không ngoan.”
Ta tức giận đến mức nước mắt rơi ra: “Tần Dục!”
Hắn dùng ngón tay thon dài lau đi giọt lệ của ta, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt:
“Ta không thể buông tay nàng được.”
“Tần… hức…”
Hắn hôn lên môi ta, nuốt lời của ta vào trong miệng, lại ôm chặt lấy ta, siết chặt hông ta.
Một lúc lâu, hắn nới lỏng chút sức, một tay che mắt ta, tay kia đặt lên bụng ta:
“Nếu ở đây có thể có tiểu hồ ly, nàng có chịu ở lại bên cạnh ta không?”
Ta hoảng sợ, nghẹn ngào nói:
“Không được! Tần Dục, ngươi đã hứa sẽ không ép buộc ta!”
Tần Dục cúi xuống, cắn vào tai ta:
“Ta đổi ý rồi.”
Hơi thở của hắn quấn chặt lấy cổ ta, tay có vết chai vuốt nhẹ qua tóc ta.
Tên xấu xa!
Mọi lời nói yêu thương đều là giả dối!
Ta cắn chặt môi dưới, nước mắt tràn ngập trong mắt, nhưng cố gắng không để chúng rơi xuống.
Coi như… coi như bị rắn cắn một lần đi.
Sau này, ta sẽ trở lại núi Thanh Sơn, không gặp lại hắn nữa!
Ta quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
Tần Dục lại kiên quyết giữ chặt mặt ta: “Nhìn ta!”
“Nhìn cái gì! Kẻ phản bội!” Ta vừa tức giận vừa sợ hãi, hét lên, tai khẽ rung lên:
“Nói mà không giữ lời! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa!”
Tần Dục ngây người một lúc.
Trong mắt hắn lóe lên nhiều cảm xúc, nhưng cuối cùng lại trở lại bình tĩnh.
Hắn nửa nhắm mắt, dựa vào cổ ta, siết chặt ta trong lòng, không làm gì thêm.
Nhưng ta có cảm giác hắn đang khóc, không một âm thanh, từng giọt từng giọt rơi vào tóc ta, chìm vào chăn đệm dưới thân.
Một cảm giác chua xót không nói nên lời tràn ngập trong tim.
Mặc dù người bị đối xử tồi tệ là ta.
Vì sao hắn lại như một kẻ bị hại?
“Ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao?”
Giọng Tần Dục trầm thấp và khàn khàn, hắn nói từng chữ nhẹ nhàng, nhưng giống như dùng hết sức lực của mình.
Ta giận dữ kêu lên:
“Ngươi đối với ta tốt chỗ nào! Chỉ vì ta ra ngoài vài lần mà ngươi đã phát điên lên!”
“Chỉ ra ngoài? Nàng suốt ngày chạy đến phủ Tả thừa tướng, chẳng phải là muốn gặp hắn sao?”
“Gặp ai?”
“Tô Hoài An!” Tần Dục nghiến răng, nói từng chữ một cách căm giận.
……
Rốt cuộc là kẻ nào đã báo cáo lung tung vậy?
Dùng một chút sức lực còn lại, ta đẩy Tần Dục ra:
“Ta đi chợ! Đi chợ! Không phải đến nhà Tô Hoài An!”
Ta đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.
Không có tự do, không có bánh ngọt, lại bị nghi ngờ, bị ép buộc.
Mắt ta như phủ một lớp sương mỏng, ta cố gắng không để nó rơi xuống.
“Ta muốn về Thanh Sơn.”
Tần Dục hoảng hốt, hắn nắm lấy cổ tay ta, ôm chặt ta: “Là lỗi của ta, ta…”
Ta cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế tiếng nấc:
“Ta nhớ những chim con, sóc con ở Thanh Sơn.”
“Tần Dục, chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi.”
28.
Không khí trên núi trong lành vô cùng.
Tiếng chim hót vẫn thanh thoát như mọi khi.
Chỉ là, trong lòng ta cảm thấy trống vắng lạ kỳ.
Sau mấy ngày cãi vã với Tần Dục, có lẽ vì thấy ta cứ ủ rũ mệt mỏi, cuối cùng hắn vẫn đưa ta trở lại Thanh Sơn.
Hôm ấy trời rất đẹp, xuân đã chớm đến, gió cũng rất mát mẻ.
Sau khi chạy đi, ta trốn trong một khe đá kín đáo, len lén nhìn hắn.
Tần Dục đứng nguyên tại chỗ rất lâu, có lẽ nhận ra ta sẽ không quay lại, mãi đến khuya mới chịu rời đi.
Cuối cùng ta cũng tự do rồi!
……
Nhưng lại có một chút buồn.
Một cuộc chia tay không vui sao lại khiến người ta buồn đến thế này chứ.
Ta vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên cổ, cắn chặt đuôi mình, cuộn tròn lại trải qua đêm đầu tiên một mình.
Đêm thứ hai…
Đêm thứ ba…
Cây ra quả, quả rụng xuống đất, lá lại úa vàng, rơi đầy đất, một mùa đông nữa lại đến.
Năm nay cũng là một mùa đông lạnh buốt.
Ta thường ôm chim nhỏ và sóc con, cùng nhau cuộn mình trong hốc cây.
Thỉnh thoảng có nắng, ta lại nằm sưởi trên mỏm đá.
Không khí nơi núi rừng rất tốt, có hương vị mà ta thích.
……
Nhưng ta vẫn cảm thấy không vui.
Trong thời gian này, ta chưa từng rời khỏi Thanh Sơn.
Chùa chiền cũng không còn đến nữa.
Lý do…
Chắc chắn là vì ta vừa sợ gặp hắn lại vừa sợ không gặp được hắn.
… Hức, đều do lỗi của Tần Dục cả.
Thêm một thời gian nữa trôi qua, dưới núi lại vang lên tiếng pháo nổ lách tách.
Lũ chim nhỏ và sóc bên cạnh ríu rít, hình như cảm nhận được tâm trạng bồn chồn của ta.
Ta ngước nhìn bầu trời đen như mực, tim đập thình thịch không ngừng.
Lúc lấy lại tinh thần, ta đã đứng bên hàng rào dưới giàn nho dưới núi rồi.
Ta giơ móng lên một cách do dự, lưỡng lự đứng trong bụi cây.
Cuối cùng vẫn quen tay quen chân mà chui vào chùa.
Suốt dọc đường, ta vẫn lẩm bẩm tụng kinh như những ngày xưa.
Lúc này, trái tim ta dường như muốn khựng lại.
Cửa gian thờ chưa khép, ta mang theo chút mong chờ nhảy lên chỗ cao.
Đĩa sen cúng rỗng không.
Gió rét căm căm, trong điện lạnh lẽo vắng vẻ.
Nền đất lạnh buốt.
Ta giẫm đuôi ngồi xổm trong góc, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Hu hu… đều tại Tần Dục.
Đồ người xấu đáng ghét!
"Con cáo nhỏ nào lại đến chùa khóc vào đêm giao thừa thế này?"
!
Tim ta run lên một cái, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía cửa.
Tần Dục đang đứng nơi cửa.
Hắn gầy đi rất nhiều.
Ta không kịp nghĩ gì, hóa thành hình người, lao vào lòng hắn.
"Sao lại khóc nhiều thế này?"
Hắn ôm lấy ta, vuốt ve tóc ta.
Dù là nói cười nhẹ nhàng, nhưng dưới ánh trăng, ta vẫn thấy rõ ánh nước lướt qua đáy mắt hắn.
Ta siết lấy áo ngoài của hắn, vừa nức nở vừa nghẹn lời không nói nên câu.
Tần Dục cởi áo choàng đắp lên người ta.
Lại cúi người, dịu dàng lau đi giọt lệ trên má ta, khẽ thở dài:
"Là ta lại làm nàng khóc rồi."
Cảm giác trống rỗng trong lòng bỗng chốc biến mất, ta hừ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi… đợi ở đây lâu rồi à?"
Tần Dục xoa xoa tai ta:
“Mỗi dịp lễ, trẫm đều đến đây cả.”
“Chỉ là Viên Viên vẫn giận, không chịu đến gặp trẫm thôi.”
“Vậy… nếu lần này ta vẫn không tới thì sao”
"Vậy sẽ còn lần sau."
“Ngươi có thể lên Thanh Sơn tìm ta mà.”
“Sợ chọc nàng không vui.”
Giọng hắn thật sự rất đáng thương.
Ta kiễng chân, vươn tay xoa đầu hắn:
“Được rồi được rồi, ta tha lỗi cho ngươi đó”
Tần Dục ngẩn ra, rồi cúi đầu, giọng khẽ run:
“Vậy… Viên Viên có chịu theo trẫm về cung không”
Làm sao đây, ta thật sự rất muốn trêu hắn một trận.
Ta ho nhẹ một tiếng, nén nước mắt:
“Ngươi không thành tâm chút nào, đến cái bánh ngọt cũng không làm cho ta!"
“Đã chuẩn bị sẵn trong cung rồi.”
Tần Dục bật cười, ánh mắt dịu dàng:
“Bánh đường, bánh sữa, những thứ nàng thích, trẫm đều làm rồi.”
“Mấy hôm trước cung điện cũng đã xây xong, có núi, có suối, nàng nhất định sẽ thích.”
“Có thể dẫn theo lũ chim và sóc nhỏ của nàng đến chơi.”
“Nhưng mà… ta vẫn chưa đồng ý mà.”
“Không sao cả, được gặp nàng là tốt rồi.”
“Thật à?”
“Viên Viên đáng lẽ ra phải được tự do tự tại.”
Tần Dục nghiêng người, lại ôm chặt ta vào lòng:
“Muốn giữ nàng ở bên mình, là lòng tham của trẫm.”
Ta cũng ôm lấy hắn, dựa vào lồng ngực hắn.
Tim hắn đập rất nhanh ——
“Về nhà thôi!”
“Lễ Nguyên Tiêu lần này, nhất định phải mua kẹo hồ lô cho ta nha!”