Tiểu Hồ Ly Chỉ Muốn Ăn Bánh Ngọt
Chương 6
21.
“Cứ để nàng ngủ yên, đừng đánh thức.”
“Chuẩn bị cháo hạnh nhân, nhớ cho ít đường.”
“Bảo nàng ở trong cung chờ trẫm, đừng chạy lung tung.”
…
Nghe tiếng bước chân Tần Dục mỗi lúc một xa, ta duỗi lưng một cái thật dài.
Cái gọi là “thượng triều” gì đó ấy hả? Thôi thôi, chán lắm rồi!
Mà dạo này thời tiết cũng bắt đầu ấm dần lên.
Vết thương của ta thì đã lành hẳn.
Từ hôm nay trở đi!
Ta, sẽ lại là con hồ ly nhàn nhã tự do!
Nhân lúc ngoài cửa không ai để ý, ta chuồn ra bằng cửa sổ.
Ai ngờ trời không chiều lòng người, chưa kịp ra khỏi viện thì trời đã lất phất mưa.
Cái cảm giác lông bị ướt ấy, thật là tệ!
Ta đành vội kiếm đại một căn phòng gần đó, rồi luồn vào từ cửa sổ đang hé.
Trong phòng còn phảng phất mùi bút mực, bên cửa có một tiểu cung nữ đang lau lọ hoa trên bàn trang trí.
Nhân lúc nàng quay lưng, ta trốn tọt vào bên cạnh chân bàn, vừa vắt khô cái đuôi bị ướt.
Có lẽ cung nữ kia vừa dọn dẹp xong, nàng ta đóng cửa sổ lại, rồi "cạch" một tiếng — khóa cửa!
…Cả một bộ động tác trơn tru như diễn tập. Ta còn chưa kịp phản ứng gì.
Cũng phải thôi, ai mà ngờ một căn phòng bé tí này cũng bị khóa chứ.
Không sao, không hề hấn gì.
Tần Dục mà không thấy ta đâu, kiểu gì cũng đi tìm khắp nơi cho xem.
Chỉ là… cứ ngồi đây mãi cũng chán.
Tìm chút gì đó tiêu khiển vậy.
Ta đảo mắt nhìn quanh — phòng không lớn, nhưng giá sách thì cao khá ấn tượng.
Chỗ đó vốn dùng để đặt sách, thế mà hai tầng trên lại xếp ngay ngắn toàn là cuộn tranh, ngoài cùng còn được bọc lụa thêu đẹp đẽ.
Cái gì mà thần bí dữ vậy, vừa khóa cửa vừa bọc kỹ thế này?
Tò mò quá, ta biến lại thành người, đứng lên ghế lấy mấy cuộn xuống xem.
Vừa ôm ba bốn cuộn, quay người lại thì cái đuôi vô tình quét rơi mấy cái khác.
Cuộn tranh rơi lộp độp, lớp lụa bọc ngoài cũng rơi xuống theo.
Ta cúi đầu nhìn —
Nửa bức tranh màu vẽ một thiếu nữ nằm nghiêng bên phiến đá, hai tay che lấy đôi tai hồ ly, phần đuôi phía sau và nửa tranh còn lại thì bị các cuộn khác che khuất.
Khi ta nhìn rõ khuôn mặt trong tranh, tim bỗng lỡ một nhịp.
Ta vội vàng gạt hết các cuộn tranh trên tay sang một bên, toàn bộ đều là tranh —
Nào là bóng lưng cô gái tai cáo đuôi hồ nằm bên phiến đá, nào là hồ ly trắng ngậm đào chín chạy lên núi…
Toàn bộ… đều là ta.
Ta nhảy xuống khỏi ghế, tay run run nhặt lấy cuộn bị che mất nửa kia.
Quả nhiên — bên cạnh cô gái nằm nghiêng, còn có vẽ thêm một nam nhân.
Trong tranh — cái đuôi của ta đang phủ lên người Tần Dục.
Ký ức mơ hồ bỗng ùa về trong đầu ta.
Hình như là hồi ta vừa mới học được cách hóa hình, trời rất lạnh, ta từng cứu một người phàm.
Khi đó hắn bị thương nặng, nằm ngất bên ngoài một cái hang. Ta sợ hắn chết cóng, nên hóa thành người, kéo hắn vào trong.
Ta còn mò vào chùa trộm băng gạc và thuốc, quấn đại cho hắn. Sáng hôm sau sợ hắn đói, lại trộm thêm mấy cái bánh ngọt…
Đúng rồi! Nhớ ra rồi! Chính là bát trân cao! Loại bánh ta trộm khi ấy giống hệt cái bánh Tần
Dục cho ta ăn dạo này!
Cửa phòng bỗng mở ra.
Ta giật nảy mình, quay đầu lại nhìn.
Tần Dục đứng ngay cửa, nhìn cảnh tượng lộn xộn trong phòng, có vẻ hơi sững lại một chút.
Ta theo bản năng giấu cuộn tranh sau lưng.
Hắn khẽ thở dài, đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi khóa trái.
Tần Dục vẫn chưa thay long bào, màn châu bên áo lay động, mỗi bước tiến lại đều mang theo một áp lực khó nói thành lời.
Ta không rời mắt khỏi hắn nổi: “K… khóa cửa làm gì?”
Hắn dừng lại trước mặt ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Vì trẫm muốn nói chuyện rõ ràng với Viên Viên một lần.”
“Đã nhìn thấy rồi, hẳn nàng cũng nhớ ra rồi chứ.”
“Ở núi Thanh Sơn năm đó, Viên Viên đã… bội tình bạc nghĩa với trẫm.”
22.
???
Khoan đã, ta nhớ làm gì có cái đoạn đó nha!
Ta còn đang định mở miệng phản bác, Tần Dục đã sấn tới ôm gọn ta vào lòng, ngón tay lướt từ hông ta trượt xuống tận đuôi:
“Cuối cùng cũng mũm mĩm lại rồi.”
“Đừng có động tay động chân!” Ta vỗ cái tay đang đặt trên đuôi mình ra, lui về sau vài bước,
“Với lại ta chỉ là quên mất, chứ không phải mất trí nhớ đâu nhé! Đừng có đánh trống lảng!”
“Thế sao? Nhưng khi đó Viên Viên lại lấy đuôi quấn lấy trẫm lúc trẫm đang bất tỉnh đúng không?”
“Quấn cái đầu ngươi á! Ta là đắp lên người ngươi! Sợ ngươi ngủ rồi lạnh quá ch-t queo!”
“Thế mà khi trẫm tỉnh lại, nàng lại không từ mà biệt, thế chẳng phải quá tuyệt tình sao?”
“Lúc ta mang bánh ngọt về thì có mấy người đang nói chuyện với ngươi, thấy bọn họ không có ác ý gì nên ta mới rời đi mà!”
Tần Dục ánh mắt khẽ dao động, khóe môi lại cong lên đầy ranh mãnh.
Tên này rõ ràng đang chọc ta chơi!
“Đúng rồi đấy. Cái bánh bát trân cao Viên Viên để lại, trẫm mang về doanh trại cất kỹ rồi.”
Hắn ôm chặt ta vào lòng, cúi đầu, tựa nhẹ vào cổ ta:
“Chỉ là Viên Viên lại quên sạch chuyện đó. Khó khăn lắm mới gặp lại, chẳng nhớ bát trân cao, cũng chẳng nhớ trẫm là ai.”
Mới nãy còn đang trêu ta, mà giờ nói tới đây giọng hắn lại mang theo chút tủi thân.
Không khí kỳ lạ tới mức đầu hồ ly của ta như muốn đông cứng.
Ta vểnh tai, đột nhiên nhớ tới một chuyện —
“Khoan đã! Tần Dục! Hôm đó ở chùa, ngươi cố tình đặt bánh... bát trân cao ở đó dụ ta tới trộm đúng không?!”
Tay hắn đang ôm ta hơi khựng lại.
“Bảo sao thấy kỳ lạ! Bao nhiêu người lạ mặc đồ tăng nhân, xung quanh lại im ắng đến lạ. Đã thế ngươi là hoàng đế không đi ngủ mà lại ngồi canh bánh cúng!”
Tần Dục không phủ nhận.
Chấp nhận luôn rồi đấy à?!
Hắn bật cười khẽ, giọng mang theo bất lực:
“Đi khắp núi Thanh Sơn tìm chẳng thấy nàng, trẫm chỉ đành dùng mồi nhử.”
“Thế mà còn dọa ta! Bảo ta trộm bánh của ngươi, còn dọa sẽ lấy da lông của ta làm áo choàng! Rõ ràng là ngươi cố tình!”
Tần Dục thản nhiên:
“Thì cũng phải tìm cái cớ để lôi nàng về cung chứ.”
…
Hắn nói chuyện sao mà mặt dày quá vậy á!
Cứ như hồ ly là sinh vật ngốc nghếch dễ dụ ấy!
“Vậy lời Hữu thừa tướng nói là thật à? Ngươi nhiều lần cử binh tìm tới Thanh Sơn là để tìm ta?”
“Đúng.”
“Hừm! Mà tìm không ra đúng không? Thấy ta giỏi ghê chưa!”
“Có giỏi hay không thì chưa rõ, chứ tham ăn ham chơi là chắc chắn.”
?
“Đi Thanh Sơn mấy lần đều không tìm được nàng. Mãi đến tháng năm năm ngoái, trẫm thấy nàng ngậm một quả đào trường thọ chạy lên núi, mới hiểu ra.”
“Thì ra mỗi lần trẫm đến đều đúng dịp lễ hội. Hóa ra nàng chạy đi... trộm đồ ăn trong chùa.”
Tần Dục cười nhẹ:
“Nhưng giờ xem lại, e là nàng còn lẻn vào thành Thanh Dương đi chơi nữa.”
“Cái quả giống trái đào đó gọi là đào trường thọ hả?” Ta nghiêng đầu suy nghĩ:
“Lúc ấy định mang về cho mấy con chim non ăn. Nhưng ta phát hiện có người theo dõi mình.”
“Đúng rồi. Hôm ấy nàng chạy nhanh lắm. Đường núi gập ghềnh, đuổi sao kịp nàng.”
Ta bật cười hì hì:
“Ta còn tưởng bị người trong chùa phát hiện nên từ đó không dám quay lại nữa!”
“Chẳng trách. Sau lần đó, trẫm tăng cường canh phòng các ngôi chùa trong núi, cũng không gặp lại nàng.”
“Còn một chuyện nữa, trẫm muốn hỏi nàng.”
“Chuyện gì?”
“Mùa đông năm ngoái, Thanh Sơn có trận tuyết lớn trăm năm mới gặp. Trẫm dẫn binh tìm nàng mấy hôm liền cũng không thấy. Nàng trốn ở đâu vậy?”
“Ta ôm chim non và sóc nhỏ, trốn trong hốc cây tránh tuyết á.”
Tần Dục khẽ “hừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Thấy vẻ mặt hắn nửa như hiểu ra nửa như tiếc nuối, ta không biết vì sao lại cảm thấy hơi... áy náy.
“Ngươi tìm ta lâu lắm rồi sao?”
“...Cũng không lâu lắm. Giờ tìm được rồi, thế là không tính lâu.”
Nói rồi, hắn nhìn xuống cuộn tranh trong tay ta:
“Nàng có biết trong tranh vẽ gì không?”
“Gì... gì cơ?”
“Đêm hôm đó, trẫm tỉnh dậy, muốn hỏi tên nàng.”
“Hỏi mấy lần, nàng lơ mơ chẳng chịu nói.”
“Cuối cùng bị trẫm hỏi phiền quá, nàng bịt tai lại, rồi nói—”
“Viên Viên, gọi là Viên Viên.”
…
Tự mình bán đứng mình luôn rồi!
Tần Dục đưa tay lướt qua bức tranh, giọng như đang hoài niệm:
“Đó là bức đầu tiên trẫm vẽ. Lúc đó trẫm đang giao chiến với Bắc Kỳ.”
“Thế là ngươi bị thương trong trận đó, rồi lạc đến Thanh Sơn à?”
“Ừ.”
“Thế thắng trận không?”
“Không thắng thì làm sao dẫn binh đi tìm nàng?”
“Vậy... tức là hồi đó Thanh Sơn không phải đất của ngươi hả?”
“Giờ thì là của ta rồi.”
Tần Dục nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm bên tai ta, ánh mắt nhìn ta đắm đuối, dịu dàng mà trân quý:
“May nhờ tiểu hồ ly chịu thương xót.”
?
Trong cái không khí kỳ diệu này, ta bỗng thấy mình như được sủng ái tới mức kiêu căng, lỡ miệng nói luôn:
“Vậy tối nay cho ta ăn đào trường thọ được không?”
23.
Ta nằm dài trên xà nhà, lén lút ngáp một cái.
Có lẽ còn chưa đến giờ, trong điện người cũng không nhiều lắm, chỉ có vài nhóm ba bốn người tụ lại thì thầm.
Ta liếm liếm cái chân dính bụi, chỉnh lại mớ lông rối ở bên cổ.
Qua một lúc, không khí xung quanh bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Ta lập tức cúi đầu nhìn ra cửa.
Một người dáng dấp cao ráo bước vào, dáng điềm đạm, lịch sự gật đầu với cung nhân rồi tiến vào bên trong. Mỗi động tác đều toát lên vẻ nhã nhặn khiêm hòa.
Là Tô Hoài An!
Cuối cùng cũng đến rồi!
Ta thò đầu ra quan sát kỹ một hồi.
Trông y có vẻ đã hồi phục rất tốt, tinh thần cũng ổn, ta an tâm rồi.
Giờ thì có thể về ngủ bù được rồi ha.
Ta tính lúc mọi người không để ý sẽ chuồn xuống theo cây cột, nhưng còn chưa kịp cử động thì Tần Dục lại bất ngờ xuất hiện.
?
Tới giờ thượng triều rồi sao?
Trong điện lập tức hỗn loạn, mọi người lục tục quay về chỗ đứng.
Chỉ trong chớp mắt đã trở nên im phăng phắc.
Nhìn gương mặt sa sầm của Tần Dục, ta lặng lẽ chui về vị trí ban đầu.
Hắn cau mày nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tô Hoài An.
“Tả thừa tướng trở lại triều, mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Hắn như xác nhận được gì đó, sắc mặt mới dịu xuống đôi chút.
Tô Hoài An bước lên một bước: “Đa tạ thánh ân, vi thần bình an vô sự.”
Tần Dục ngồi trên cao, bá quan quỳ lạy bên dưới, hắn không nói một lời.
Nhưng như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Ta lập tức thụt người lại, rút cái đuôi đang thò xuống về.
Xong rồi… Có khi còn lâu mới chuồn được.
...
Bên dưới các đại thần nói năng nhỏ nhẹ, khiến ta buồn ngủ muốn chết.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc hạ triều, mọi người giải tán hết.
Ta canh đúng lúc nhảy xuống đất, chuồn ra khỏi điện men theo bức tường.
Tránh hết cung nhân, ta chạy thục mạng.
Tần Dục hình như đang không vui, ta phải về nhanh trước khi hắn quay lại.
Nhưng khi nhìn thấy ba con đường trước mặt…
Đường nào về nhỉ?
Lại lạc đường rồi.
Cái cung này xây gì mà to đùng như mê cung vậy trời, đi hoài không hết.
Ta bực bội cào cào mặt đất.
Hay là… kiếm đại một cung nhân dắt ta về nhỉ?
“Viên Viên?”
Ta mừng rỡ quay đầu lại, quả nhiên là Tô Hoài An!
Hình như y cũng hơi bất ngờ, sau đó lại bật cười như đã hiểu:
“Lại lạc đường nữa à?”
Ta đi tới bên cạnh, cọ nhẹ vào áo y một cái.
Cứu tinh! Người tốt nhất thế gian!
Y ngồi xuống, cúi đầu dịu dàng xoa xoa lông giữa trán ta:
“Lâu rồi không gặp, Viên Viên.”
“Hôm nay có bánh đậu đỏ không?” Ta động động lỗ tai, nhảy vào lòng y.
Tô Hoài An ánh mắt trong vắt, có chút áy náy: “Xin lỗi, hôm nay không có.”
Sau đó lại nói thêm:
“Sắp tới mùa đào rồi, lần sau ta mang bánh hoa đào cho Viên Viên nhé?”
“Được luôn!” Ta vẫy đuôi vui vẻ.
Tô Hoài An đặt ta xuống đất, lấy khăn tay ra: “Lại chạy đi đâu chơi nữa, toàn bụi là bụi.”
Nói xong liền tỉ mỉ lau đi lớp bụi bám trên tai ta.
Ta ngoan ngoãn nằm cạnh y, nhưng đột nhiên nhớ ra—
Ta bật dậy: “Không được không được, ta phải về ngay, không thì Tần Dục lại—”
“Viên—Viên.”
Giọng người phía sau lạnh tanh, từng chữ từng chữ vang lên như sấm nổ bên tai.
…
Ta không kìm được rùng mình một cái.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
Ta quay người lại phía Tần Dục, vẫy đuôi lấy lòng, lí nhí hỏi: “Ngươi sao lại tới đây?”
Hắn cười kiểu khiến ta nổi da gà, cúi người nắm gáy ta, xách bổng lên khỏi mặt đất:
“Sao, trẫm đến không đúng lúc?”
Ta vung vuốt giữa không trung:
“Đau đau đau, mau thả ta xuống!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, đổi tư thế rồi mạnh tay ôm ta siết vào lòng.
“Tham kiến hoàng thượng.”
Ta theo phản xạ định quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng.
Nhưng Tần Dục lập tức giữ chặt không cho ta cử động.
“Tả thừa tướng cũng thật tao nhã.” Giọng hắn bình thản, nhưng tay siết lấy ta nổi đầy gân xanh: “Hay là… trong cung cũng lạc đường?”
Bị ôm chặt quá…
Ta vùng vẫy, cố rút đuôi ra khỏi tay hắn.
“Hồi hoàng thượng, vi thần—”
“Đủ rồi.” Tần Dục đột ngột cắt ngang lời Tô Hoài An, không kiên nhẫn phất tay ra lệnh với cung nhân phía sau:
“Tiễn Tả thừa tướng ra cung.”
…
Dưới áp lực khủng khiếp của Tần Dục, ta bị bắt đi tắm rửa.
Lông bị nước thấm ướt, rối bù thành từng mảng.
Lúc ra khỏi bồn, ta không nhịn được lắc mạnh một cái.
Thấy Tần Dục bị nước bắn đầy mặt, ta còn chưa kịp cười đã bị khăn phủ thẳng lên người.
Hắn túm lấy cằm ta, lau phần lông bên tai: “Rất buồn cười?”
Ta biết điều lắc đầu lia lịa.
Hắn mặt mày lạnh như tiền: “Hay là vì hôm nay gặp Tả thừa tướng nên vui lắm?”
“Ta chỉ đi xem y đã hồi phục chưa mà.” Ta nằm xuống, gối đầu lên tay hắn.
Tần Dục hơi khựng lại, sắc mặt dịu đi phần nào, nhưng giọng vẫn còn mang chút oán trách:
“Trẫm không cho nàng đi gặp, nàng liền lén chạy đi?”
Nói tới đây, ta không nhịn được thắc mắc: “Sao ngươi biết ta ra ngoài chứ, rõ ràng ta canh lúc ngươi đi xa mới lẻn ra mà?”
“Trong cung này có chuyện gì mà trẫm không biết? Nàng đi đâu, đi đường nào, gặp ai, trẫm đều rõ như lòng bàn tay.”
“Vậy ngươi biết sáng nay ta nằm trên xà nhà không?”
Tần Dục khựng lại, liếc ta một cái, giọng lạnh băng: “Giờ thì biết rồi.”
...
“Sao cứ nhắc tới Tô Hoài An là ngươi lại khó chịu thế.” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tần Dục im lặng không đáp.
Qua một lúc, ta nghe thấy tiếng chén dĩa khẽ va vào bàn, sau đó là mùi thơm ngọt ngào tỏa ra.
Ta lập tức vểnh đuôi lên: “Hôm nay có món ngọt gì vậy?”
Tần Dục để lại một câu “Đừng nhúc nhích” rồi rời khỏi phòng.
Ta biến trở lại hình người, ngồi xuống ghế, mái tóc ướt sũng xõa xuống sau lưng.
Tần Dục bưng một đĩa điểm tâm quay lại, thấy bộ dạng ta, hắn nhíu mày.
Hắn đặt đĩa bánh xuống, lấy khăn trùm lên đầu ta: “Biến lại đi, nàng không sợ cảm lạnh à?”
Ta vươn tay lấy bánh, thản nhiên: “Không sao, biến người thì lông khô nhanh hơn.”
Ăn bánh cũng tiện hơn nữa.
Hihi.
Tần Dục đứng phía sau ta, nhẹ nhàng lau tóc cho ta.
“Bánh ngon không?”
Ta nuốt miếng bánh, gật đầu: “Ngon.”
Hắn thuận tay quấn lấy một lọn tóc của ta:
“Vừa nãy nàng hỏi trẫm vì sao để bụng Tô Hoài An.”
“Ừ, tại sao?” Ta lại lấy thêm một cái bánh, cắn một miếng.
Tần Dục đột nhiên đặt tay lên gáy ta, khiến ta run lên, rồi nhanh chóng nắm lấy cổ tay ta.
Bánh trong tay rơi xuống đất, lăn một vòng, lớp bột bay tung tóe.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của ta đều bị Tần Dục thu hút.
Giọng hắn trầm thấp:
“Vì trẫm ghét hắn cứ quanh quẩn bên cạnh Viên Viên, trẫm không thích ánh mắt của Viên Viên dừng lại trên người kẻ khác.”
“Viên Viên có biết tâm ý của trẫm.”
Ta mím môi, đầu óc như bị trộn thành cháo, không dám giãy, cũng không dám trả lời.
Chỉ nghe hắn khẽ thở dài, buông tay, đi vòng ra phía trước, nhìn thẳng vào mắt ta.
Hàng mi hắn khẽ run, lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt hắn vừa nghiêm túc lại vừa bất an đến thế.
Tim ta cũng bắt đầu đập loạn.
“Trẫm thích Viên Viên.”
“Trẫm thật lòng thích Viên Viên.”
Ta hơi sững sờ, nhưng lại cảm thấy… cũng không quá bất ngờ.
Chỉ là khi lời ấy được nói ra, ta lại thấy mình không biết phải làm gì.
Có lẽ vì chờ lâu không thấy ta phản ứng gì. Tần Dục đưa tay chọc nhẹ vào má ta, mắt hơi đỏ lên:
“Nuốt xuống rồi, thì đồng ý với trẫm đi.”
24.
"Ngày mười sáu tháng ba, hơn chục cái bánh đường bị moi hết nhân bên trong."
"Ngày mười bảy, lớp hạt trên bánh hạnh nhân bị lấy mất."
"Ngày mười tám, một chén chè chà là biến mất không dấu vết."
"Ngày mười chín, bánh gạo sữa..."
Tần Dục khẽ bật cười, gập bản tấu trên tay lại.
"Hóa ra mấy hôm nay ngự thiện phòng lại loạn đến thế này."
...
Ta giật giật lỗ tai, lùi lại hai bước rón rén, chuẩn bị chuồn lẹ.
Tần Dục đột nhiên đứng dậy, bế bổng ta khỏi mặt đất, giọng đầy ý trêu chọc: "Những
chuyện trên đây... Tiểu hồ ly Viên Viên có biết gì không?"
...
Ta vẫy đuôi, quyết định thật thà thì sống lâu: "Bánh mới ra lò ăn ngon hơn."
"Nàng ăn nổi hết chỗ đó hả?"
"Cho cá ăn mà, với mấy con chim bay ngang nữa."
"Ngươi có vẻ rất rành chuyện cá ở ao sen nhỉ." Tần Dục đặt ta xuống tấm đệm mềm:
"Chắc thêm vài hôm nữa tụi nó bơi không nổi mất."
Ta cười hì hì: "Được rồi được rồi, không cho ăn nữa là được chứ gì."
...
Tần Dục cúi đầu, mấp máy môi một lúc rồi khẽ nói:
"Viên Viên khi nào mới chịu quan tâm đến trẫm một chút?"
"Lần trước trẫm nói rồi... Viên Viên vẫn chưa trả lời trẫm."
Ta lí nhí: "Lần trước bảo cho ta thời gian suy nghĩ mà..."
Tần Dục không buông tha: "Vậy Viên Viên định suy nghĩ tới bao giờ?"
...
Sao tên này nôn nóng dữ vậy chứ.
Ta ôm chặt đôi tai hồ ly của mình, chui đầu vào bụng, lông mềm mượt khiến ta muốn ngủ luôn.
Trong đầu ta có hai con hồ ly con đang đánh nhau.
Một con đầy căm phẫn: "Đừng bị mấy lời ngọt xớt lừa! Trong cung làm gì có tự do với núi xanh!"
Con kia thì bịt miệng nó lại: "Người thường lừa ngươi được chắc? Ở núi xanh thì không có điểm tâm ăn đâu!"
Không nghe, không nghe, không nghe gì hết!
...
Tần Dục không biết lấy ở đâu ra cái lược, ngồi đó chải lông rụng cho ta cực kỳ cẩn thận.
Bầu không khí yên lặng. Ta vừa lo vừa rối, lắp bắp:
"Cho ta nghĩ thêm chút nữa... Nhưng không được ép ta đâu đó nha!"
"...Được." Một lúc sau, Tần Dục đáp, giọng đầy miễn cưỡng.
...
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Kệ đi, kéo được ngày nào hay ngày nấy!
Một nhúm lông nhẹ nhàng rơi lên mũi khiến ta ngứa ngáy, ta hắt xì một cái rõ to, làm lông lại bay tứ tung.
Nhìn cảnh đó, Tần Dục vừa xoa tai ta vừa lẩm bẩm: "Dạo gần đây nàng rụng lông ngày càng nhiều."
Ta lại hắt xì thêm cái nữa, vừa nói vừa khịt mũi: "Thời tiết ấm lên là sẽ vậy mà..."
Nhưng... lần này đúng là hơi nhiều thiệt.
...
Tần Dục trầm ngâm một lúc.
Cảm giác chẳng lành ập tới.
...
Vừa ăn tối xong, thái y đã tự mò tới.
Trực giác của ta kêu réo om sòm, ta quay đầu tính chuồn, nhưng lại bị Tần Dục ôm chặt giam vào lòng.
...
Ta ngẩng đầu nhìn lão ngự y tóc bạc trắng đang cười tươi như hoa kia, lòng chán không tả nổi.
Mỗi lần ông ta tới là chẳng có chuyện gì tốt cả!
...
Thái y đi rồi, Tần Dục gọi thế nào ta cũng không chịu chui ra khỏi gầm giường.
"Uống vài bữa thuốc bổ cũng tốt cho nàng thôi mà." Hắn ngồi dưới sàn, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Nhưng ông ta không cho ta ăn bánh ngọt..." Ta ủ rũ rên rỉ.
"Ăn nhiều đồ ngọt rụng lông, uống xong thuốc... trẫm sẽ làm cho nàng."
"Vừa uống thuốc vừa ăn ngọt không được hả?"
"Không được, phải nghe lời thái y."
...
"Thuốc đắng lắm..." Ta bò ra ngoài, cố gắng làm vẻ đáng thương nhất có thể:
"Hay là... khỏi uống nha? Ta hứa mấy hôm nay không ăn ngọt nữa mà."
Tần Dục lại không trả lời trực tiếp:
"Nàng ăn ngọt nhiều là lỗi của trẫm. Trẫm sẽ cùng nàng uống."
...
Thật ra... cũng không cần nhận trách nhiệm tới mức đó đâu.
...
Tần Dục nói được làm được, cùng ta chịu khổ ba ngày thuốc bắc liên tiếp.
Đắng tới mức chỉ muốn độn thổ.
...
Ta nằm dài trên bàn ăn, nước mắt chảy ròng ròng.
Tần Dục đưa tay lau mẩu thuốc dính bên miệng ta:
"Ngày mai sẽ không đắng vậy nữa đâu."
"Không thể nào! Ngày mai còn uống nữa hả?!"
"Ừ."
...
Ta muốn khóc quá.
Ta thèm bánh đậu đỏ, bánh tam bảo, bánh hoa đào, bánh trà, bánh đường, chè chà là, hạt dẻ nhỏ...
Gần đây ngự thiện phòng canh kỹ như phòng kho báu, ta không ăn trộm được miếng nào!
...
"À đúng rồi." Tần Dục khẽ vuốt trán ta, nhẹ giọng nói:
"Nghe nói hôm nay Tả thừa tướng mang vào một đĩa bánh hoa đào."
Mắt ta sáng rỡ, bật dậy ngay: "Muốn ăn! Muốn ăn!!!"
Cứu tinh! Đại ân nhân!
...
Tần Dục im lặng một lát, cười như không cười.
Ngón tay hắn lạnh lạnh, khẽ nâng cằm ta lên.
"Nhưng trẫm đã ban thưởng cho người khác rồi."
...
Aaaaaaaaaaaaaa!!!
Bánh hoa đào của taaaaaaaaa!!!