Đọc truyện online, truyện hay tuyển chọn.

Yêu thành kinh mộng: Nam chủ là thuỷ yêu

Chương 2: Lúc ban đầu



Ngôi nhà cũ đã lâu không có người ở, cánh cửa sắt bị rỉ sét đến nỗi chiếc chìa khóa phải xoay mãi mới mở được. Đây là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, bên ngoài dán gạch men trắng đã ngả vàng theo thời gian. Trước nhà là một khoảng sân nhỏ, dây nho dại mọc phủ kín khắp nơi.

Tập Tang đứng lặng nhìn ngôi nhà, ánh mắt trở nên ướt át. Mỗi góc nhỏ nơi đây đều gợi nhớ về những ký ức tốt đẹp của cô. Nhưng bây giờ, chỉ còn lại mình cô đối diện với không gian quen thuộc này. Dù vậy, cô vẫn cảm nhận được một sự bình yên mà không nơi nào khác có được.


Những ngày tiếp theo vô cùng bận rộn. Cô phải dọn dẹp nhà cửa, mua sắm những vật dụng cần thiết và đến trường tiểu học trong thị trấn để báo danh. Ngôi trường ấy cũng chính là nơi cô từng theo học ngày bé. Sắp tới ngày chính thức đi làm, Tập Tang cảm thấy vừa háo hức vừa hồi hộp.

Tối trước ngày đầu tiên lên lớp, sau bữa cơm chiều, cô chậm rãi tản bộ ra bờ sông gần đó.

Từ bên này sông, cô có thể nhìn thấy cây cầu trắng quen thuộc phía xa. Khu vực xung quanh cây cầu đang được phát triển, nên nửa bên kia cầu đã có nhiều căn nhà mới mọc lên. Còn nửa bên này vẫn còn hoang sơ, chỉ là một bãi đất lẫn cỏ dại mọc um tùm cùng vài cây liễu già. Những ngôi nhà ít ỏi ở đây lác đác thắp lên vài ánh đèn hiu hắt, khiến cả khu vực trở nên yên tĩnh lạ thường trong đêm tối.

Tập Tang nhớ lại ngày trước, sau giờ tan học, cô thường đi đường này về nhà. Cô rất thích bẻ những nhành liễu, vừa cầm trên tay xoay xoay vừa ngắm nghía, đôi khi lại tết thành một chiếc vòng đội lên đầu.

Cô ngồi xuống một tảng đá bên bờ sông, lắng nghe tiếng ếch kêu cùng những âm thanh của côn trùng trong đêm. Những âm thanh này cô không bao giờ nghe được khi sống ở thành phố. Chúng khiến tâm hồn cô dần trở nên bình yên.


Ngồi đó một lúc, Tập Tang bất giác nhớ lại chuyện năm xưa. Đó là khi cô mới 7 tuổi. Dù người lớn luôn dặn đi dặn lại rằng không được ra sông bơi, nhưng càng bị cấm, cô lại càng muốn thử. Một ngày nọ, cô lén chạy ra bờ sông một mình.

Cô vẫn nhớ như in cảm giác khi bị dòng nước kéo xuống. Nước tràn vào mũi và tai, ngực đau nhói, toàn thân lạnh toát. Cô cố gắng há miệng để hét lên nhưng chỉ khiến nước sông tràn vào nhiều hơn. Cô vùng vẫy, cố bám lấy nhành liễu gần bờ, nhưng càng cố, cô lại càng bị cuốn ra xa.

Sức lực dần cạn kiệt, tay chân cô mất đi cảm giác, và cơ thể chậm rãi chìm xuống. Đó là lần đầu tiên trong đời, cô nhận ra cái chết có thể đến gần mình đến thế.

Trong lúc đau đớn tuyệt vọng, cô nhìn thấy ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, đẹp đến mức khiến đầu óc cô choáng váng. Nhưng vẻ đẹp ấy không xua đi nỗi đau. Lồng ngực cô như muốn nổ tung, đầu óc mơ hồ đến mức không còn kịp hối hận vì đã không nghe lời cha mẹ.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Một thứ gì đó mềm mại như những chiếc lá bèo trôi, bò trên lưng cô. Những sợi như dây leo màu xanh lục nhẹ nhàng luồn qua tóc cô, chạm vào gò má cô. Cô cảm giác như có thứ gì đó đang kéo mình về phía trước. Trong giây phút mơ hồ ấy, cô nhìn thấy một đôi mắt đen hẹp dài đang nhìn thẳng vào mình.

Sau đó, mọi thứ tối sầm lại, và cô mất đi tri giác.


Khi tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện. Mẹ cô khóc đến sưng cả mắt, còn cha cô đứng bên giường với gương mặt đầy tức giận lẫn lo lắng. Từ hôm đó, cha mẹ cô không bao giờ cho phép cô đến gần dòng sông đó nữa.

Loading...