Yêu thành kinh mộng: Nam chủ là thuỷ yêu
Chương 5: Biến mất
Tập Tang đã trở thành một giáo viên tiểu học, cô chủ nhiệm lớp có 50 học sinh. Công việc mỗi ngày bận rộn nhưng cũng rất phong phú. Nghe những đứa trẻ líu ríu gọi mình là “cô giáo” với giọng non nớt, trái tim cô như mềm ra.
Sau giờ lên lớp và soạn bài, cô thường đi dạo dọc bờ sông, ngồi ở nơi cũ, nhìn dòng nước lặng lờ trôi.
Trưa hôm đó, mặt trời chói chang như thiêu đốt mọi thứ. Khi Tập Tang đang đi dọc bờ sông, cô bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu. Ngước nhìn ra dòng nước, cô lập tức nhận ra đó là một học sinh nam trong lớp mình – một cậu bé nghịch ngợm nhưng luôn rất kính trọng cô.
Lòng cô thắt lại vì hoảng hốt. Cậu bé vùng vẫy, ngày càng chìm xuống. Tập Tang ảo não vì đã quên mang theo điện thoại. Cô vừa lớn tiếng gọi cứu, vừa nhặt một cây gậy dài bên bờ, vội vàng chạy tới.
“Bám lấy gậy này! Nhanh lên, cô kéo em lên!” – Cô hét lớn, giọng đầy căng thẳng. Nhưng nơi này quá hoang vắng, không một bóng người qua lại. Cậu bé dường như không còn sức, đôi tay cố gắng với tới cây gậy nhưng không thể nắm được.
Tập Tang nghiến chặt răng, cố vươn gậy ra xa hơn, toàn thân cô đổ về phía trước để tiếp cận cậu bé. Nhưng rồi chân cô trượt, cả người ngã xuống nước.
Cô không biết bơi. Nước lạnh buốt nhanh chóng bao trùm lấy cô. Cô chỉ có thể đạp chân loạn xạ, cố gắng giữ mình nổi lên. Bằng một nỗ lực cuối cùng, cô ôm chặt lấy cậu bé đang dần mất ý thức và dùng sức đẩy em về phía bờ.
Nhưng chính cô lại không thể thoát ra.
Khi thân thể mệt lả, đôi chân mất đi sức lực, cô bắt đầu chìm xuống. Trong khoảnh khắc ngạt thở, một cảm giác quen thuộc ùa về – lạnh lẽo nhưng dịu dàng. Một đôi tay mềm mại, lành lạnh ôm lấy eo cô, kéo cô lên.
Dù đang tuyệt vọng trong đau đớn, môi cô vẫn bất giác nở một nụ cười, xen lẫn chút tự mãn.
“Không phải ta đã chờ được ngươi rồi sao...”
Cô cố dùng chút sức lực cuối cùng để nắm lấy tay hắn. Nhưng khi chạm vào cổ tay hắn, ngón tay cô chạm phải thứ gì đó mịn màng và lành lạnh như sợi dây chuyền.
Khi tỉnh lại, cô đã ở trên bờ. Cậu học sinh của cô quỳ bên cạnh, vừa khóc nức nở vừa xin lỗi:
“Cô giáo ơi, em xin lỗi. Sau này em sẽ không bao giờ chơi gần bờ sông nữa. Thực sự xin lỗi cô...”
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của cậu bé, Tập Tang mỉm cười yếu ớt. Cô cố trấn an em bằng những lời dịu dàng, hứa rằng cô sẽ không giận, sẽ không ghét bỏ em. Sau đó, cha mẹ cậu bé vội vàng đưa em về nhà, liên tục cúi đầu cảm tạ cô.
“Chúng tôi sẽ dạy bảo thằng bé cẩn thận. May mà còn cứu được nó...” – Họ lúng túng nói, rồi thở dài. “Cái sông này sắp bị lấp rồi. Lấp đi cũng tốt, sau này không phải lo bọn trẻ chạy ra chơi.”
Sông... sẽ bị lấp?
Một tháng sau, bờ sông vốn yên tĩnh nay ồn ào với tiếng máy xúc, tiếng xe chở đất qua lại không ngừng. Người ta đã bắt đầu lấp sông để xây nhà, vì sự phát triển của thị trấn.
Ban đêm, Tập Tang lặng lẽ đi dọc bờ sông, nơi mặt nước giờ đây chỉ còn là những vũng bùn trơ trọi. Cô bước từng bước nặng nề, giày và quần đều lấm đầy bùn đất, nặng trĩu như chính trái tim cô.
“Sông sẽ bị lấp, vậy ngươi sẽ đi đâu đây?”
Cô khẽ gọi:
“Ngươi ra đây đi... Ta chỉ muốn gặp ngươi một lần thôi.”
Giọng cô run rẩy, lạc đi giữa không gian mênh mông vắng lặng.
“Ngươi có phải sẽ rời khỏi đây không? Nếu ngươi rời đi, ta sẽ không trách ngươi. Ta thà rằng ngươi rời đi, còn hơn là...”
Cô không dám nói tiếp. So với việc hắn biến mất vĩnh viễn, cô thà chấp nhận hắn rời đi, dù có lẽ cả đời này cô sẽ không được gặp lại.
Nhưng dù cô có gọi bao nhiêu lần, bờ sông vẫn im lìm không một lời hồi đáp.
Vài ngày sau, dòng sông đã hoàn toàn biến mất. Đất đá san lấp mặt nước, những hàng liễu già cũng bị chặt bỏ. Tất cả những dấu tích cũ kỹ mà cô từng khắc ghi trong tâm trí nay đã bị xóa sạch.
Ngoài những ký ức trong lòng, mọi thứ đều không còn nữa.