Đọc truyện online, truyện hay tuyển chọn.

Yêu thành kinh mộng: Nam chủ là hồ yêu

Chương 6: Xương người dưới lòng đất



Khi hiếm hoi lắm Bạch Thú mới ra ngoài, Phương Tĩnh Dư ở lại căn nhà trúc, bận rộn giặt giũ và phơi những bộ quần áo giờ đã sạch sẽ hơn nhiều của hắn. Vô tình, cô nhìn thấy chiếc cuốc nhỏ đặt ở góc cửa và chợt nhớ đến mảnh đất trước nhà. Gần đây, vì Bạch Thú luôn ngủ bên cạnh cô, hắn hầu như không đoái hoài đến miếng đất kia, nơi cỏ dại mọc um tùm.

Cô nghĩ, có lẽ mình có thể giúp hắn một chút. Nghĩ vậy, cô cầm chiếc cuốc nhỏ, bước vào mảnh đất sau hàng rào và cẩn thận nhổ sạch cỏ dại. Khi mặt đất đã trở nên trống trải, cô ngẩn người nhìn nó. Thật kỳ lạ, không biết Bạch Thú trồng gì ở đây mà hơn nửa tháng rồi chẳng có cây cối nào đâm chồi?

Ăn uống, giặt giũ, dọn dẹp đều do cô phụ trách. Giờ lại thêm việc trồng trọt, Phương Tĩnh Dư khẽ cười tự giễu, cầm cuốc bắt đầu xới đất.

Nhưng khi vừa xới vài nhát, cô bỗng sững sờ.

Trong lớp đất xốp mới lật lên, những bộ xương cốt trắng toát hiện ra dưới ánh mặt trời. Nụ cười trên môi cô đông cứng. Cô không biết mình cảm thấy gì lúc này, chỉ là khi nhận ra những mảnh xương ấy thuộc về con người, và hơn thế, không chỉ có một người mà là rất nhiều, lòng cô đột nhiên trở nên trống rỗng.

Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, cô cũng sẽ trở thành một phần trong số những bộ xương ấy, nằm dưới mảnh đất này. Một ý nghĩ thoáng qua khiến cô mơ hồ tự hỏi: liệu đã từng có cô gái nào như cô, ngốc nghếch thích một yêu quái như Bạch Thú, và kết cục cũng chẳng khá hơn không?

Cô lấp lại hố đất, phủi sạch lớp bùn dính trên tay, rồi ngồi thất thần trên hành lang nơi Bạch Thú thường ngủ. Điều khiến cô ngạc nhiên là, dù đã thấy những bộ xương người kia, cô vẫn không có chút ý định bỏ chạy.

Lát sau, Bạch Thú trở về. Hắn mang theo hành lý của cô – một chiếc ba lô cũ và một túi đồ treo lủng lẳng trên chân. Hình ảnh hắn bước đi bằng ba chân còn lại, dáng vẻ lúng túng và buồn cười, khiến cô bật cười nhẹ nhàng.

Cô nhận lấy chiếc túi từ hắn, bất giác cảm thấy mình nên hỏi rõ ràng thay vì cứ phỏng đoán lung tung.

“Bạch Thú, anh dùng mảnh đất kia làm gì vậy?”

“Trồng khoai tây.” Hắn đáp ngắn gọn, sau đó gục đầu lên vai cô, nhắm mắt lại như thể muốn ngủ. “Nhưng cứ không mọc ra được khoai tây, ta phải đốt đi trồng lại. Phiền.”

Nghe câu trả lời, Phương Tĩnh Dư thoáng nhớ đến mấy củ khoai tây nhỏ héo khô mà cô vừa thấy trong đất. Cô không nhịn được hỏi tiếp: “Bạch Thú, anh có biết khoai tây mọc trong đất không?”

Bạch Thú im lặng rất lâu, lâu đến mức cô nghĩ hắn đã ngủ. Nhưng rồi hắn đột ngột nói ba chữ "phiền" liên tiếp, chữ sau còn to hơn chữ trước. Lúc này, Phương Tĩnh Dư mới hiểu, sự thật này có lẽ đã đả kích hắn không nhỏ. Có lẽ từ trước đến giờ, hắn luôn nghĩ rằng khoai tây mọc từ cành cây.

Sau khi hỏi xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn và không còn ngần ngại đặt câu hỏi tiếp theo.

“Tôi thấy có rất nhiều xương trắng trong mảnh đất đó.”

“Mỗi tháng có người đưa nửa thi thể con người đến đây. Ta không thích ăn nên vùi xuống làm phân bón. Nghe nói như vậy cây lớn nhanh hơn… Phiền.” Giọng hắn pha chút bất mãn, có lẽ đang nghĩ đến đám khoai tây không thành công của mình. Một lúc lâu sau, hắn bổ sung thêm: “Tháng này không có đưa tới.”

Tháng này không đưa tới… Nếu cô không tình cờ lạc vào khu rừng này, có lẽ “nửa thi thể” của tháng này chính là cô. Nghĩ vậy, Phương Tĩnh Dư lại thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn thoáng thêm chút dịu dàng.

Bạch Thú không hiểu vì sao cô đột nhiên vui vẻ, hắn chỉ liếc cô một cái rồi gối đầu lên chân cô, chuẩn bị ngủ.

Phương Tĩnh Dư nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, nhưng không để hắn ngủ ngay. Cô còn một câu hỏi cuối cùng.

“Bạch Thú, anh sẽ ăn tôi sao?”

Hắn không chút nghĩ ngợi, đáp ngay: “Ta không thích ăn thịt con người, khó ăn. Nhưng cô trông rất ngon miệng, ta muốn ăn cô.”

“Tôi là con người duy nhất anh muốn ăn sao?”

Từ “duy nhất” vừa thoát ra khỏi môi, lòng cô chợt cảm thấy nhẹ bẫng. Cô biết mình không thể thoát khỏi thành phố yêu quái này. Thay vì bị đám yêu quái kia ăn thịt, cô thà để hắn ăn mình. Như vậy, cô có thể mãi mãi thuộc về hắn, không cần phải rời xa.

“Được, tôi chờ anh đến ăn tôi.” Phương Tĩnh Dư mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà yên tĩnh. Cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, lòng tràn ngập sự cam chịu nhưng cũng là niềm hạnh phúc khó nói thành lời.

Loading...