Đọc truyện online, truyện hay tuyển chọn.

Yêu thành kinh mộng: Nam chủ là hồ yêu

Chương 7:



"Em không định dậy làm khoai tây và chải đầu cho ta sao? Phiền." Bạch Thú vừa nói vừa kéo kéo chăn của Phương Tĩnh Dư, đôi mắt xanh biếc mang chút vẻ lười nhác nhưng cũng đầy kiên nhẫn.

“Anh tránh ra!” Phương Tĩnh Dư nằm cuộn tròn trong chăn, rầu rĩ đáp, giọng nghèn nghẹn như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Hắn đã nói muốn ăn cô, và cô đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận. Nhưng kết quả cuối cùng lại không phải là "ăn" theo nghĩa cô tưởng tượng! Cả đêm cô mơ màng, chỉ khi tỉnh dậy mới nhận ra mình đã "thất thân" mà chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Không phải anh nói muốn ăn tôi sao?" cô cắn môi, gượng hỏi, ánh mắt lúng túng lướt đi nơi khác.

"Tối hôm qua ăn rồi. Rất ngon. Không phiền."

Lời đáp của hắn thản nhiên đến mức khiến Phương Tĩnh Dư chỉ biết im lặng, lấy tay che đi đôi má đã đỏ bừng của mình.

Thấy cô không có ý định rời khỏi chăn, Bạch Thú chẳng thèm nói thêm, trực tiếp ôm cả người lẫn chăn ra hành lang. Hắn cứ thế cuộn mình bên cô, quấn lấy cô như thường lệ và ngủ tiếp dưới ánh nắng sớm ấm áp.

Dưới ánh mặt trời, Phương Tĩnh Dư lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn, cảm nhận hương trúc tươi mát thoảng qua. Cô khẽ nghiêng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Thú. Đôi mày thanh tú, làn da trắng muốt cùng mái tóc dài buông xõa mềm mại trên chiếc chăn, tất cả như thể một bức tranh đẹp không tì vết.

Không cưỡng lại được, cô đưa tay khẽ nắm lấy một lọn tóc dài của hắn, nhẹ nhàng cảm nhận sự mềm mại ấy. Nhưng rồi, như sợ đánh thức hắn, cô lại nhanh chóng rụt tay, rúc mình vào chăn lần nữa.

Bạch Thú mở mắt ngay sau khi cô rút vào chăn. Trong ánh mắt xanh biếc bình tĩnh thường ngày của hắn, thế mà lại ánh lên một tia ranh mãnh khó tả.

Thói quen thích ăn khoai tây của hắn bắt đầu từ mười năm trước.

Khi ấy, có một cô bé rất thích ăn khoai tây. Lần đầu tiên xin mẹ cho học nấu ăn, món đầu tiên cô bé làm là khoai tây xào chua cay. Nhưng món ăn vừa làm xong để trên bàn, chưa kịp ăn miếng nào, đã bị một con hồ ly đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm, lén vào ăn vụng hơn phân nửa.

Hôm đó, cô bé ngồi khóc trong phòng cả buổi chiều, mắt đỏ hoe như một con thỏ nhỏ.

Mười năm trôi qua, khả năng nấu ăn của cô dường như chẳng tiến bộ chút nào. Lúc hắn ăn miếng đầu tiên của món cô làm, điều đó đã quá rõ ràng. Nhưng nghĩ đến những ký ức đó, hắn chỉ cảm thấy mãn nguyện.

Bạch Thú khẽ siết chặt vòng tay, ôm Phương Tĩnh Dư vào lòng, hít sâu hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc của cô. Dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng, hắn nhắm mắt, để cả hai cùng chìm vào giấc ngủ an lành.

-----

Hoàn~~~

Loading...