Giang Tiêu Như Mộng

Chương 5



〈13〉

Sáng hôm sau vào giờ Thìn, Tiêu Ứng Hoài mang theo toàn bộ thị vệ rời đi.

Còn ta, nhận được một phong thư, gửi từ núi Vân La.

Trong thư viết rằng Xích Diễm quân đã rời khỏi vực Thái Cực, gần đây đang hạ trại tại vùng phụ cận kinh thành, không rõ có mưu đồ gì.

Bọn họ đang đợi tin của ta, nên bất kể mục đích của Lý Minh Viễn là gì, ta cũng phải đến dò la tình hình.

Chỉ là nhìn quanh viện trống vắng, khó mà đoán được tâm tư của Thủ phủ đại nhận.

Lúc này đây, kẻ này muốn thả ta đi lại có ý đồ gì?

Nhưng ta cũng không rảnh để nghĩ nhiều, vội vàng thay xiêm y, một mình lên đường tới núi Vân La.

Dọc đường, gặp rất nhiều nhóm dân chạy nạn từ phương Bắc, thì ra Chu hầu gia người cai quản đất Vạn Phong đã khởi binh, đại quân trực chỉ hoàng thành, hiện giờ đã công hạ ba vùng biên giới phía Bắc.

Nếu ta nhớ không nhầm, Chu hầu gia vốn thuộc phe họ Tiêu, vậy thì bọn họ rốt cuộc đã muốn nâng đỡ Lý Cung Hòa lên ngôi rồi sao?

Ta chạy ngược dòng người, giữa biển người lại chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, một tiếng lại một tiếng: “Tiểu Tuấn Nhi!”

Xông qua đám dân chạy nạn, ta bị một người kéo lại cạnh bức tường.

Là sư phụ Thành Giác, sư phụ của ta quần áo luộm thuộm tóc tai rối bù.

Người nói rằng một tháng trước, Lý Minh Viễn mang binh lên núi tiểu phỉ, mọi người tản ra
trốn vào kinh thành, duy chỉ không liên lạc được với Nhuận Thiên.

Họ điều tra thì phát hiện ra Nhuận Thiên bị Lý Minh Viễn bắt đi, e là để chữa bệnh cho Lý Cung Hòa.

“Công chúa mấy tháng nay đã đi đâu vậy?”

“Các người không gửi thư cho ta sao?” Ta nắm chặt tờ thư trong tay áo, lòng đầy nghi ngờ.

“Chưa từng, chúng ta chưa từng tìm thấy tung tích công chúa.”

Chưa từng… Vậy thì, thư này là ai đưa tới cho ta?

Đang suy nghĩ, chợt bên tai vang lên tiếng tên xé gió, chưa kịp phản ứng, ta đã bị sư phụ Thành Giác kéo ra chắn phía sau.

Trúng kế rồi…

Ta nhìn con đường đã bị bao vây nhanh chóng, rồi lại nhìn thấy Tiêu Ứng Hoài đang đứng bên trái Lý Minh Viễn, càng không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì.

“Công chúa, là Xích Diễm quân!” Sư phụ Thành Giác siết chặt tay ta, ánh mắt gắt gao dán vào nam nhân mặc giáp trụ đứng bên phải Lý Minh Viễn: “Ta từng điều tra danh sách Xích Diễm quân, người kia vốn đã giải ngũ.”

“Còn phó tướng phía sau hắn, cũng từng rời khỏi quân ngũ.”

“Thế thì giờ đây, bọn họ tụ tập tại đây vì điều gì?” Ta thu ánh mắt lại từ Tiêu Ứng Hoài, đánh giá vị thủ lĩnh kia từ đầu tới chân.

“Dĩ nhiên là để thanh trừng những kẻ còn sót lại từ bốn năm trước.” Gã đàn ông cười nhếch môi, khuôn mặt nở một nụ cười dữ tợn: “Người rơi lại của quân ta, tất phải do quân ta tự tay dọn dẹp sạch sẽ.”

“Các ngươi đúng là không nhịn được.” Sư phụ Thành Giác bước lên hai bước, chắn chặt trước mặt ta: “Ta vừa xuất hiện, các ngươi liền không chờ nổi mà ra tay.”

“Ta Vạn Phong còn lắm người trung nghĩa, các ngươi có bản lĩnh gì mà dọn dẹp hết?”

“Sợ gì?” Nam nhân kia cúi đầu xoay xoay thanh đao trong tay, rồi cười khẩy:

“Chúng ta có Trưởng công chúa, chẳng lẽ bọn họ không tới?”

Ta nhìn qua vai sư phụ Thành Giác, thấy gã giơ tay ra hiệu cho phó tướng, miệng thốt ra một câu:

“Giải quyết lão già này trước.”

“Công chúa, mau đi!”

“Vì sao phải đi?” Ta gạt tay sư phụ Thành Giác ra, bước tới đứng bên cạnh người: “Đã biết sống chẳng còn bao lâu, vậy thì giết được một tên là lời một tên!”

Ta rút chủy thủ trong tay áo ra, giơ lên trước ngực, ánh mắt khóa chặt vào Tiêu Ứng Hoài:

“Sư phụ, người có dám cùng ta sống mái một trận không?”

Không ngờ hắn lại bật cười, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ con đang diễn trò ngây ngô.

“Tuấn Nhi đúng là không phân rõ ai là địch ai là bạn.”

Chưa kịp hiểu ý hắn, thì tiếng tù và vang lên, chỉ trong chớp mắt, Xích Diễm quân đã bị một đám dân chạy nạn vây chặt lấy.

Lý Minh Viễn rõ ràng hoảng hốt: “Tiêu Ứng Hoài, ngươi đang làm gì vậy!”

“Ta là tới giúp Tuấn Nhi, nhưng người đầu tiên Tuấn Nhi muốn giết lại là ta.”

Hắn làm như không nghe thấy ánh mắt giận dữ và lời mắng của Lý Minh Viễn, từng bước một tiến về phía ta:

“Tưởng rằng sau đêm qua, Tuấn Nhi hẳn đã hiểu lòng ta rồi.”

“Tiêu Ứng Hoài…”

“Suỵt.” Hắn bước đến gần, ngón trỏ đặt lên môi ta: “Tuấn Nhi chỉ cần nhìn là được.”

“Nhìn ta giết sạch những kẻ thù của Tuấn Nhi.”

Hắn thu tay lại, từ từ giơ lên giữa không trung.

Ta thấy nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, tất cả tà khí như ngưng tụ lại trên đôi môi mỏng kia.

Bàn tay nâng lên nhẹ nhàng vung xuống: “Giết!”

Lời vừa dứt, những “dân chạy nạn” kia đồng loạt rút kiếm sau lưng, nhìn thân pháp và động tác cũng có thể đoán, bọn họ đều là binh sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Phố dài trong nháy mắt hỗn loạn, mà Tiêu Ứng Hoài tựa như hóa thành một bức tường chắn, cách biệt ta khỏi thời cuộc điên đảo ngoài kia.

“Sư phụ Thành Giác…” Không hiểu vì sao ta nghẹn giọng, tay cầm kiếm cũng dần buông xuống: “Người mang theo người đi cứu Nhuận Thiên.”

Người hiển nhiên không tin tưởng Tiêu Ứng Hoài: “Công chúa cùng ta đi.”

“Đi mau!”

Ta không nhịn được quát khẽ, rốt cuộc người cũng rời đi, trước khi đi còn không quên đưa kiếm trong tay cho ta.

“Tiêu Ứng Hoài…” Ta nhìn về phía Lý Minh Viễn được Xích Diễm quân bảo vệ ở phía xa.

Nguồn gốc mọi tội ác, mọi sinh linh vô tội chịu khổ, dù phải liều chết, ta cũng muốn đích thân lấy mạng hắn.

Ta nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ứng Hoài, tay cầm kiếm run lên không kìm được:

“Giao Thái phó cho ta.”

Hắn không hề bất ngờ, cũng không ngăn cản… Dường như đã hiểu rõ điều ta mong muốn.

Hắn nói:

“Được.”

〈14〉

Cuộc tàn sát ấy kéo dài đến tận khi trời tối hẳn, mặt trời ở cuối con phố dài dần tắt đi những tia sáng cuối cùng, mà đêm nay ở kinh thành, lại chẳng có ánh đèn rực rỡ như mọi ngày.

Xích Diễm quân phần lớn chết dưới lưỡi kiếm, chỉ còn lại tên thủ lĩnh và mấy chục người đã vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

Vậy mà kẻ kia vẫn trung thành đến cùng, trong tình cảnh này vẫn cố bảo vệ Lý Minh Viễn phía sau lưng.

Vệ binh phủ kinh thành và cấm quân trong cung đều đã kéo tới. Ta thấy Lý Cung Hòa cưỡi con Tuyệt Ảnh mà ta từng tặng hắn, thế nhưng lại bị thủ lĩnh cấm quân chặn lại ở vòng ngoài.

Tiêu Ứng Hoài dường như đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, đến mức có thể nói lúc này Lý Minh Viễn gần như đã không còn ai để sai khiến.

Ta rút trường kiếm ra, lưỡi kiếm quệt qua mặt đất, lướt theo bước chân ta tiến về phía trước.

“Triệu cô nương!” Giọng của Lý Cung Hòa trong màn đêm còn sắc hơn tiếng kiếm kéo lê trên đất: “Cầu xin cô tha cho phụ thân ta!”

Tại sao? Ta nghĩ hắn đời này cũng chẳng thể đưa ra được một lý do nào.

Tên thủ lĩnh của Xích Diễm quân rút đao, thân hình lướt như rắn, mũi kiếm nhắm thẳng vào tim ta.

Ta nghiêng người xoay thân né tránh, mái tóc bị lưỡi đao cắt đứt tung bay trong không trung, rồi theo gió tan tác khắp nơi.

Chưa kịp đứng vững, kiếm của hắn lại lần nữa đâm thẳng tới.

Không hổ là kẻ từng chỉ huy tàn sát hoàng thành Vạn Phong — ta nghĩ, nếu không phải trận chiến trước đó đã hao tổn không ít thể lực hắn, thì ta căn bản không thể đỡ nổi.

Một cơn gió vụt qua tai, ta nghe thấy âm thanh vải vóc rách toạc truyền từ người ta và hắn nối tiếp nhau, sau đó là cơn đau lan khắp cơ thể từ cánh tay.

Ở cánh tay là vết thương rách thịt, còn ở thân thể là triệu chứng phát độc.

Đó là loại đau thấm tận xương tủy, ngấm sâu vào huyết nhục, không thể xua tan.

Còn hắn bị ta đâm trúng bụng dưới, ta chẳng kịp nghĩ gì khác, chỉ nhân lúc hắn lùi lại, cắn răng chịu đựng cơn đau khắp người, lần nữa vung kiếm đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn không kịp tránh, trong khoảnh khắc ngã xuống, đôi mắt ánh lên sắc đỏ hung hăng, giống hệt như ta trong giấc mộng bao đêm thấy hoàng thành Vạn Phong máu chảy thành sông.

Cuối cùng, ta nhìn xuyên qua đám đông, ánh mắt dừng lại nơi Lý Cung Hòa đang đứng.

“Công tử từng hỏi ta vì cầu được điều gì mà phải lợi dụng người vô tội.”

“Nhưng công tử, có thật sự là người vô tội không?” Ta nâng kiếm, kề thẳng lên cổ Lý Minh Viễn:

“Đối với những dân thường vì loạn lạc giữa hai nước mà nhà tan cửa nát, hoặc bỏ mạng nơi tha hương, chúng ta, tất cả, đều là tội nhân.”

“Phụ thân công tử nắm giữ triều chính, tăng thuế, thao túng quyền lực, khơi mào chiến tranh… Phủ Thái phó ăn mặc dùng gì đều là nhờ máu mồ hôi dân chúng. Nhìn lại cảnh tượng hỗn loạn hôm nay, công tử tự vấn đi, bản thân có thật vô tội hay không?”

Hắn không trả lời, chỉ thấy ánh mắt càng lúc càng trầm tối, không rõ là gì.

Ta cúi đầu khẽ cười, như tự nói với chính mình:
“Ngươi… rốt cuộc có nên chết tại đây không?”

Ta nghĩ, có lẽ là không nên.

Ta dời ánh mắt, nhìn về phía Tiêu Ứng Hoài.
“Ta hỏi ngươi, tất cả những gì ngươi làm, rốt cuộc là vì điều gì?”

Hắn không chút do dự, như thể sớm có câu trả lời:
“Vì báo thù cho nàng.”

“Còn gì nữa?”

“Trả lại thiên hạ một chữ "bình yên".”

Trả lại thiên hạ yên bình…

Ta nghĩ, từ đầu đến cuối, điều ta theo đuổi, điều phụ hoàng mẫu hậu từng theo đuổi cũng chỉ là một chữ "an" mà thôi.

Vạn Phong diệt quốc, cường quốc Lương Châu thì gian thần nắm quyền, thiên hạ đã loạn lạc suốt mười lăm năm.

“Tiêu Ứng Hoài, ta sẽ tin ngươi lần cuối.”

Lý Minh Viễn có tội hay không, trăm quan trong triều đều thấy rõ, thiên hạ vạn dân cũng thấy rõ.

Hắn không nên chết tại đây, vì hắn còn chưa chịu phán xét từ muôn dân, đó mới là hình phạt cao nhất dành cho một kẻ khao khát quyền lực tối thượng.

Ta buông kiếm, chỉ bước lên một bước rồi ngã quỵ xuống đất.

Mọi âm thanh xung quanh lặng như tờ, ta nghĩ, có lẽ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

〈15〉

Ta hôn mê khoảng mười ngày, lúc tỉnh lại thì đã ở núi Vân La, sư phụ Thành Giác vẫn còn đó, Nhuận Thiên cũng vậy.

Còn có A Đệ, và cả mẫu hậu, thì ra người vẫn còn sống trên đời này.

Mẫu hậu nói, năm đó trong biển lửa, chính Thủ phụ đại nhân đã xông vào cứu người.

Ông vốn cũng định cứu phụ hoàng, nhưng thời gian chỉ đủ để đưa một người ra ngoài.

Mẫu hậu kể, Thủ phụ đại nhân khi ấy đã nói với bà:
“Ta không thể để A Tuấn thêm đau lòng nữa.”

Thủ phụ đại nhân thật lòng là yêu ta, mẫu hậu nói vậy, mà lòng ta cũng nghĩ vậy.

Hắn yêu ta, hắn hiểu ta muốn gì, hiểu rằng dù có phải đánh đổi cả tính mạng, ta cũng cam tâm liều chết với kẻ thù.

Cho nên, hắn cố tình lộ thân phận ta, khiến Lý Minh Viễn truy sát, lại còn dẫn dụ hắn dùng Xích Diễm quân để dụ ta xuất hiện.

Hắn biết ta sẽ đi điều tra tung tích Xích Diễm quân, nên bề ngoài có vẻ là lấy ta để dụ Xích
Diễm quân, nhưng thực ra là mượn ta để dụ bọn chúng xuất đầu lộ diện.

Mà hắn thì đã chuẩn bị kỹ lưỡng suốt mấy tháng qua, chỉ chờ ta và Lý Minh Viễn chạm mặt rồi tương kế tựu kế, giúp ta tiêu diệt toàn bộ Xích Diễm quân.

Hắn hiểu rằng, vì thù hận, ta có thể bỏ hết mọi thứ.

Hắn đã tính kế ta — nhưng ta biết, nếu khi đó ta hiểu được kế hoạch của hắn, nhất định sẽ cam tâm tình nguyện không oán hận nửa lời.

Sư phụ Thành Giác nói, ngày mai Lý Minh Viễn sẽ bị áp giải đến cuối trường nhai kinh thành, chịu chém đầu trước trăm quan vạn dân.

Còn Lý Cung Hòa, đúng là con cháu hoàng tộc.

Năm đó em gái ruột của Lý Minh Viễn vào cung làm phi, sinh ra Lý Cung Hòa rồi mất vì băng huyết. Quốc sư bói một quẻ, nói Lý Cung Hòa là điềm gở.

Hoàng đế khi ấy đã hồ đồ bất tài, liền sai người muốn hạ độc giết chết hắn.

Chính Lý Minh Viễn đã cứu hắn.

Căn bệnh của hắn cũng là do trúng độc năm đó.

Giờ đây, hoàng đế thấy bệnh tình của Lý Cung Hòa thuyên giảm, mà bản thân cũng đã thấu rõ đạo lý, nên đã chính thức thừa nhận đứa con này.

Ta từng nghĩ, Lý Cung Hòa không thể làm hoàng đế nữa rồi.

Nhưng sau khi Lý Minh Viễn bị xử trảm, giữa đám đông chen chúc, ta lại nhìn thấy Tiêu Ứng Hoài.

Hắn nói hoàng đế chẳng sống được bao lâu nữa, hắn sẽ đưa Lý Cung Hòa lên ngôi.

Hắn có thể buông bỏ hiềm khích trong lòng, cũng hiểu rõ rằng quân là thuyền, dân là nước, mà Lý Cung Hòa nhất định sẽ là một minh quân.

Điều đó, ta và Tiêu Ứng Hoài đều hiểu.

Ta hỏi hắn, nay đã thả A Đệ, vậy có còn muốn cưới ta không?

Hắn chỉ cười nhạt, bàn tay vừa chạm lên sống mũi ta chợt khựng lại rất lâu, cuối cùng vẫn thu về.
Hắn nói: “Không cưới nữa.”

Không cưới nữa…

Ta khẽ cười, cảm thấy như thế cũng rất tốt.

Hắn sẽ có một nửa đời sau tốt đẹp hơn, không nên vì một người như ta — kẻ đã chẳng còn thời gian bao lâu để sống mà lãng phí cả đời.

Nhuận Thiên lần này về báo ta biết, bệnh của Lý Cung Hòa thật ra có một vị thuốc có thể chữa được.

Tên của dược liệu đó là: Thiên Sơn Trường Sinh Hoa.

Ta vốn không thích mắc nợ ai, Tiêu Ứng Hoài từng lợi dụng ta, lừa gạt ta, nay cũng coi như đã trả hết.

Còn ta, từng vô tình khiến bao dân thường Vạn Phong mất mạng, thì chỉ có thể trả lại cho những người còn sống, một vị minh quân tốt nhất, tốt nhất.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn ngày một xa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi hắn:
“Ta tên là Giang Tuấn.”
“Lấy ý từ ‘Tuấn vĩnh’ (sâu sắc, vĩnh viễn).”

Hắn không quay đầu lại, cũng không đáp lời.

Hắn rất tự tại, mà ngược lại, ta lại thành người rụt rè yếu đuối.

Ta chỉ có thể cười bất lực, sau đó nhỏ giọng nói một câu:
“Cảm ơn ngươi, Tiêu Ứng Hoài.”

Ta sai người đem Trường Sinh Hoa vào cung, cuối cùng trao tận tay Lý Cung Hòa.

Sau đó, ta đưa A Đệ và mẫu hậu trở về Vạn Phong.

Ngàn dặm băng tuyết, giữa trời đất mênh mang, ta cảm thán: cảnh tuyết ở Vạn Phong vĩnh viễn hùng vĩ hơn Lương Châu.

Tháng thứ hai sau khi an cư, ta gặp lại Hàn Cửu trên đường phố hoàng thành.

Ta vốn không định đưa hắn về, chỉ vì sợ sau khi ta chết sẽ để lại đau lòng cho người khác.

Nhưng A Đệ rất quý hắn, cứ níu lấy tay gọi “Đại ca”.

Nghĩ kỹ lại, ta hình như vẫn chưa biết tuổi của Hàn Cửu.

Thế nhưng, chiều hôm ấy, khi hoàng hôn buông xuống, A Đệ kéo tay ta bảo ngày mai là sinh nhật của Hàn Cửu, nhất quyết đòi ta ra phố mua quà tặng.

Thế là ta dắt hắn ra phố, hào sảng bảo hắn muốn gì cứ chọn.

Ta nói với hắn, ta muốn hắn ở lại.

Chẳng vì gì khác — chỉ vì A Đệ thích hắn, nên sau khi ta rời đi, ít nhất hắn có thể chăm sóc A Đệ và mẫu hậu.

Ta hỏi hắn, có điều gì muốn có, ta sẽ giúp hắn tìm được, coi như là đổi lấy việc hắn ở lại.
“Không có.” Hắn trả lời rất nhanh, hắn nói hắn đã có được tất cả những gì mình muốn.

“Cơm no, tự do, và…” — hắn chăm chú nhìn ta, bỗng nhoẻn miệng cười.

Hắn nói, còn có ta.

Nhưng ta tự nhận đời này không thẹn với lòng, chỉ có chuyện tình cảm, ta chỉ có thể dành cho một người.

Yêu – hận – giận – si, vui – giận – buồn – sợ…

Tất cả cảm xúc đời này của ta, đều đã sớm gửi trọn vào Tiêu Ứng Hoài.

Cuối tháng, Lý Cung Hòa đăng cơ làm hoàng đế Lương Châu, thì cũng là lúc kinh thành truyền đến tin Thủ phụ đại nhân qua đời.

Thực ra ta cũng chẳng còn sống được bao lâu.

Chỉ là ta mãi không thể hiểu nổi, Tiêu Ứng Hoài đã mắc bệnh gì.

Cho đến khi Nhuận Thiên nói cho ta biết:
Độc Lưu Hoa Tán, ngoài Trường Sinh Hoa, không thuốc nào giải được.

Nói cách khác, ngay từ lúc hắn phát hiện ta hạ độc, hắn đã không còn đường lui.

Con đường duy nhất của hắn, chính là — không đến gần ta nữa.

Ta chợt nhớ lại hôm đó, lúc ta truyền chén trà đó cho hắn, hắn đã nói một câu:
“Bởi vì là nàng, nên ta cam tâm tình nguyện.”

Thì ra Tiêu Ứng Hoài, hắn thực sự đã vì ta mà giết sạch tất cả kẻ thù.

Bao gồm cả chính bản thân hắn.

Nhưng chúng ta rõ ràng đã hứa với nhau: Ta ở lại bên ngươi, ngươi giúp ta báo thù.

Ta gắng gượng thân thể tàn tạ, vội vã đến kinh thành Lương Châu.

Hàn Cửu vốn định cản ta, nhưng cuối cùng, ta cũng gom đủ dũng khí nói thật với hắn.

Hắn nói sẽ thay ta chăm lo cho A Đệ và mẫu hậu. Hắn nói ta nợ hắn, nhớ kiếp sau phải trả.

Ta gật đầu, nói kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn.
“Ta không cần tỷ làm trâu làm ngựa.” Hắn bước tới ôm lấy ta thật nhẹ, nhẹ đến mức ta chẳng cảm nhận được hơi thở của hắn.

Hắn nói:
“Kiếp sau, tỷ cũng hãy yêu Hàn Cửu như đã yêu Thủ phụ đại nhân… được không?”

〈16〉

Ngày hạ táng thi hài của Tiêu Ứng Hoài, ta vừa khéo tới kinh thành.

Hai bên đường đầy dân chúng, nhưng họ không phải đến để tiễn đưa hắn, mà là để mắng nhiếc.

Mắng hắn thông đồng gian thần, chuyên quyền lộng hành, thao túng triều chính…

Mắng hắn giết vua đoạt vị, chết chưa hết tội.

Ta không để tâm, cứ thế theo sau đội ngũ đưa tang, tận mắt nhìn thấy hắn được mai táng trên núi Thương Sơn.

Sau mộ hắn có một cây ngô đồng, đúng vào lúc cành lá rợp tán.

Ta còn nhớ rất rõ, nhiều năm trước, ta từng kể với hắn về thu đông nơi Vạn Phong, nơi ấy thường có tuyết phủ đầy đất, nếu hôm nào trời nắng, ánh sáng phản chiếu từ tuyết có thể soi rọi cả bầu trời vạn dặm.

Ta nói với hắn, trên đời này cảnh sắc đẹp nhất, đẹp nhất, chính là màu tuyết kia.

Thật tiếc, đến cuối cùng, hắn vẫn chưa từng thấy qua cảnh ấy.

Rời khỏi Thương Sơn, ta tìm đến mấy vị kể chuyện có danh tiếng trong kinh thành.

Ta kể cho họ nghe một câu chuyện.

Trong câu chuyện ấy, có mối thù giữa hai nước, có cảnh khổ của dân chúng, có người nhẫn nhục chịu đựng, có kẻ nằm gai nếm mật…

Trong câu chuyện ấy, có Thủ phụ đại nhân, có Trưởng công chúa Vạn Phong.

Có Tiêu Ứng Hoài, và có Giang Tuấn.

Khi câu chuyện được viết thành sách, ta đi tìm Lý Chiêu Chiêu, cầu xin nàng dẫn ta vào cung gặp Lý Cung Hòa.

Nàng đồng ý rất nhanh, sau bao biến cố, nàng cũng chẳng còn là thiếu nữ trong sáng rạng rỡ như thuở ban đầu.

Nàng nói, thật ra nàng không hận ta, cũng không hận Thủ phụ đại nhân. Khi biết được tất cả những gì phụ thân mình đã làm, nàng mới hiểu những năm qua, bản thân đã sống yên vui nhờ vào quá nhiều thứ vốn không thuộc về mình.

Nhờ nàng dẫn đường, ta nhanh chóng gặp được Lý Cung Hòa.

Trong ngự thư phòng của hoàng cung Lương Châu, hắn ngồi nghiêm trên ngai rồng, đai lưng áo long bào màu đen lại buộc thêm một dải lụa xanh lam vô cùng chói mắt.

“Lâu rồi không gặp… cô nương.” Hắn vẫn không thay đổi cách xưng hô, dường như bản thân cũng chẳng đổi thay gì, chỉ có điều sắc mặt nay đã tốt hơn nhiều.

“Nhìn xem.” Ta cũng chẳng hành lễ, chỉ nhếch môi cười với hắn: “Ta đã nói công tử sẽ khỏe lại mà.”

“Nhưng trông cô nương thì lại không ổn lắm.”

“Ừ…” Ta gật đầu, không có ý định giấu diếm: “Ta chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.”

“Hôm nay đến đây, có một chuyện muốn thỉnh cầu công tử.”

“Chuyện gì?”

“Triệu sử quan… sửa lại sử sách.”

“Vì ai?”

“Thủ phụ đại nhân, Tiêu Ứng Hoài.”

Hắn khựng lại, rất lâu sau mới mở miệng: “Vì sao?”

“Bởi vì ta yêu chàng.” Ta nghiêng mặt tránh ánh nến lay động hắt lên mặt, lời nói xuất phát từ lòng ta cũng là lời thật tâm từ miệng ta: “Ta muốn chàng ra đi một cách trong sạch.”

“Cô nương sao biết ta sẽ đồng ý?” Lý Cung Hòa dường như mỉm cười, cả gương mặt đắm trong ánh sáng, sáng rực cả mắt.

“Bởi vì chàng ấy không thẹn với thiên hạ.”

“Tất nhiên, nếu lý do đó chưa đủ để thuyết phục công tử, thì ta chỉ đành dùng chút tình nghĩa xưa cũ mà thôi.”

Ta từ từ bước lại gần hắn, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn.

Vén tay áo, ta để lộ cánh tay trước mắt hắn — trên đó là những mạch máu thẫm đen lan lên tận khuỷu tay.

Ta nói với hắn, ta chưa từng thẹn với hắn.

Những chuyện ta từng lợi dụng hắn, ta tự cho rằng đã trả đủ.

Ta cứu hắn một mạng, ta chỉ mong hắn trả lại cho Tiêu Ứng Hoài một sự trong sạch.

Đó là điều duy nhất ta có thể làm cho Thủ phụ đại nhân trong quãng đời ngắn ngủi còn lại này.
“Nếu như ta mới là người thấy thẹn thì sao?” Hắn ngẩng đầu, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng: “Nếu như ta nói ta muốn bù đắp nỗi áy náy này…”

“Cô có bằng lòng, những ngày cuối cùng của cuộc đời… ở lại bên ta không?”

“Đây là điều kiện của công tử sao?” Ta khẽ cười, rồi gật đầu: “Nếu vậy, ta bằng lòng ở lại.”

“Thôi thôi.” Hắn phất tay, cuối cùng chỉ là một ánh nhìn đầy bất lực: “Hà tất phải miễn cưỡng cô nương ở lại chứ?”

“Tâm sự này của ta…”

Hắn bỗng hạ thấp giọng, ta không còn nghe được câu sau.

Ta chỉ biết hắn đã chấp thuận lời thỉnh cầu của ta, biết cuối cùng ta đã hành lễ với hắn.

Ta nói với hắn: “Chỉ mong bệ hạ đời này an yên, Giang Tuấn tại đây, xin cáo biệt.”

Không còn là Trưởng công chúa vì thiên hạ bách tính của Vạn Phong nữa, mà là một người bình thường dám đấu tranh vì người mình yêu.

Từ mười năm trước cho đến hôm nay, cuối cùng ta cũng đã, trong giây phút cuối đời này, sống lại thành Giang Tuấn.

Loading...