Giang Tiêu Như Mộng

Chương 6



Ngoại truyện · Tiêu Ứng Hoài

〈1〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

Hôm nay, công tử ăn chơi nhà Thượng thư cứ khăng khăng kéo ta tới Mãn Xuân Lâu.

Thôi thì cũng chỉ là một kỹ viện, để lôi kéo Thượng thư, đi một chuyến cũng chẳng sao.

Vừa bước vào, mụ tú bà đã dẫn chúng ta vào một gian phòng trang nhã. Trong tiếng cười nói đon đả, ta bỗng nghe thấy một khúc đàn quen thuộc vang lên từ dưới lầu, từng tiếng rót vào tai, rồi len lỏi vào tận đáy lòng.

Ta viện cớ rời đi, bước về phía người đang gảy đàn. Bước chân tưởng như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối loạn không thôi.

Đôi mắt ấy, thật quá giống… giống hệt A Tuấn của ta.

Ta giả vờ phóng túng mà vén khăn che mặt của nàng, ta hỏi nàng tên là gì.
“Tiểu nữ tên là Quân Dao.”

Nàng nói nàng tên Giang Quân Dao.

Giang Quân Dao… Giang Tuấn Diêu…

Đôi mắt giống, giọng điệu cũng giống, ngay cả cái tên cũng giống.

Ta nhớ đến những nữ tử mà ta từng sắp xếp ở ngoại thành kinh đô, vậy mà không tài nào nhớ nổi có ai thật sự giống A Tuấn của ta như nàng ấy.

Ta đưa nàng về, giống như với những nữ tử kia, an trí nàng ở biệt viện ngoài thành.

Ta biết A Tuấn hận ta đến thấu xương, nếu nàng còn sống, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để giết ta.

Vì vậy bao năm qua, bất cứ nữ tử nào chủ động tiếp cận ta, chỉ cần có điểm gì đó giống nàng, ta đều giữ lại bên mình.

Vì như thế là an toàn nhất. Hai năm trước, ta không thể bảo vệ giang sơn của nàng, cũng chẳng có năng lực giữ được tình yêu nàng dành cho ta.

Nhưng giờ đây, ta nghĩ ta đã có đủ năng lực để bảo vệ nàng bình an. Chỉ cần nàng chịu ở lại bên ta, ta nhất định sẽ bảo vệ được nàng.

〈2〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

Lương Châu chỉ có hai thế gia quyền thế: họ Tiêu ở kinh thành, và phủ Thái phó họ Lý.

Mấy vị hoàng thân quốc thích, trước hai gia tộc này cũng chẳng đáng là gì.

Nhưng năm nay, họ Tiêu lại gặp chuyện lớn.

Gia gia qua đời, mà hổ phù tiên hoàng giao cho ông lại không rõ tung tích.

Lúc này, không biết hoàng thượng nghe tin từ đâu, hạ chỉ lệnh họ Tiêu giao trả hổ phù về triều.

Vở kịch này, ai cũng nhìn ra được là do ai đứng sau giật dây.

Thái phó Lý dã tâm bừng bừng, mà họ Tiêu lại là chướng ngại lớn nhất của ông ta.

Phụ thân đã đích thân đến gặp ông ta, cam tâm tình nguyện trở thành phụ thuộc của họ Lý.

Đồng thời, người cũng tiết lộ thân phận của A Tuấn với Thái phó.
“Con đừng hỏi phụ thân biết được từ đâu! Chuyện này năm xưa Vạn Phong đã làm rồi — Giang Tuấn Diêu không thể giữ, Vạn Phong cũng không thể giữ!”

Ta quỳ gối, ta cầu xin phụ thân tha cho A Tuấn, cũng xin ông tha cho ta.

Ta không còn đường lui nữa. Nếu không làm Thủ phụ đại nhân, chỉ làm một Tiêu Ứng Hoài bình thường, thì ta lấy gì để đưa nàng đi?

Nhưng ta biết rõ, nàng là người kiêu hãnh như thế, sao có thể vứt bỏ người thân để một mình bỏ trốn?

Nàng thay đổi dung mạo, quay lại hoàng cung.

Chuyện này truyền đến tai Thái phó, ta buộc phải ra tay bắt nàng, dẫn theo cấm vệ quân vây nàng đến tận vách núi Xuyên Độ.

Nàng nói, là nàng sai rồi.

Trong đôi mắt ấy ngập tràn hận ý, là mối hận vì ta mà sinh ra.

Làm gì có lỗi nào từ nàng, rõ ràng là ta sai, sai ở chỗ lựa chọn làm Thủ phụ đại nhân để bảo vệ nàng.

Giá như ta chỉ là Tiêu Ứng Hoài, chỉ đơn giản là Tiêu Ứng Hoài mà thôi.

Có lẽ, nàng mãi mãi sẽ là A Tuấh của ta.

Nàng không lựa chọn tin ta, lúc nhảy xuống vách đá, nàng chẳng hề do dự.

Ta tìm khắp nơi không thấy, chỉ có thể tự lừa mình rằng — nhất định nàng vẫn còn sống.

〈3〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

Từ sau khi chuộc thân cho nữ tử gảy đàn ở Mãn Xuân Lâu, đây là lần đầu tiên ta đến viện tử nơi nàng ở.

Khi ấy đã là mùa hạ, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đang ngồi trong sân chỉnh lại dây đàn.

Khóe môi nàng vương ý cười, tay áo khẽ lướt qua cánh tay, để lộ một nốt ruồi đỏ nơi khuỷu tay.

Ta thấy nốt ruồi ấy giống hệt nốt ruồi mà A Tuấn để lộ khi chúng ta đánh nhau lần đầu tiên.

Ta nắm chặt lấy cổ tay nàng, có lẽ mắt ta khi đó đã đỏ ngầu.

Ta hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nữ Giang Quân Dao.”

A Tuấn… Tuấn Nhi…
Ta luôn muốn gọi nàng là Tuấn Nhi, chỉ là trước giờ chưa từng có cơ hội.

Ta cúi đầu hôn nàng, trong hơi thở giao hòa, ta thì thầm hỏi:
“Từ nay về sau, ta gọi nàng là Tuấn nhi… được chứ?”

Nàng như sững người trong chốc lát, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
“Ừm, được.”

Hai năm qua, ta từng sắp đặt biết bao người giống A Tuấn ở ngoài thành.

Nhưng chỉ duy nhất nàng… là người mà ta không thể kìm lòng, đã chạm vào.

Mỗi đêm tỉnh giấc, ta đều cúi nhìn người đang say ngủ trong lòng, rồi lại không nhịn được mà hôn nàng cho đến khi tỉnh lại.

Có khi ta cũng sẽ lặng lẽ ngồi ngắm nốt ruồi trên tay nàng, cuối cùng lại kéo tay áo giúp nàng che lại.

Sau này có một lần, ta thấy nàng dùng phấn khéo léo che đi nốt ruồi đó, mặt vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì.

Nhưng ta biết… A Tuấn của ta, nàng đã trở lại.

〈4〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

Đầu thu, trong cung cử thái y đến bắt mạch định kỳ.

Thái y nói ta trúng độc, nhưng không biết là độc gì, chỉ nói rằng vô phương cứu chữa.

Ta cho ông ta một khoản bạc lớn, tất nhiên cũng không quên kèm theo vài lời đe dọa.

Từ trước đến nay ta luôn cẩn trọng, ăn uống, trà nước, bất cứ thứ gì đưa vào miệng hay mang bên người đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.

Chỉ có A Tuấn llà ngoại lệ duy nhất.

Nàng muốn giết ta, ta sớm đã biết, chỉ là… ta không bận tâm.

Đêm đó, ta lại đến chỗ nàng. Ta hỏi nàng có thể đàn cho ta một khúc "Thước Kiều Tiên" hay không.

Nàng lặng im rất lâu, rồi đáp rằng nàng không biết khúc đó, chỉ mới học được một bản "Mộc Lan Hoa Lệnh", hỏi ta có muốn nghe không.

"Mộc Lan Hoa Lệnh", "Thước Kiều Tiên"…

Ta cười khẽ trong lòng, thì ra điều ta hằng nghĩ tới là: “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.” (Tình yêu chân thành nếu đủ dài lâu, nào cần sớm sớm tối tối bên nhau.)

Mà nàng nghĩ tới lại là: “Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.” (Nếu đời người mãi như buổi ban đầu gặp gỡ, sao phải để thu phong làm buồn lòng chiếc quạt vẽ.)

“Thôi vậy.” Ta khẽ phất tay, gọi nàng lại gần.

Cuối cùng ta kéo nàng vào lòng, ôm lấy eo nàng, vùi đầu nơi lồng ngực nàng.

Ta mơ hồ mong rằng từ nhịp tim kia, có thể tìm lại một chút dù chỉ là chút ít dấu vết tình yêu nàng dành cho ta.

Nhưng không có. Nhịp tim ấy bình thản, đều đặn. Ta thậm chí còn thấy tay nàng, đang siết chặt lại bên người.

Lúc đó ta mới chợt nhớ ra, từ khi tìm thấy nàng tới nay đã nửa năm nàng chưa từng chủ động gần gũi ta lấy một lần.

Dù ta ôm chặt nàng đến nhường nào, tay nàng vẫn chỉ buông thõng hai bên.

Không sao cả. Chỉ cần nàng còn ở bên ta là được, chỉ cần ta còn được nhìn thấy nàng, chạm vào nàng.

Cho dù từ trong mỗi nụ cười của nàng đều là căm ghét, cho dù là một ngàn lần, mười ngàn lần…

Ta cũng cam tâm tình nguyện.

〈5〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

Hôm nay, hoàng đế hạ chỉ, lệnh cho ta dẫn binh đi dẹp thổ phỉ ở vùng núi ngoại thành kinh đô.

Chỉ có ta biết, bọn thổ phỉ trên núi đó đều là người của A Tuấn, cũng chính là tàn dư của Vạn Phong.

Những người đó đã nhiều lần cướp bóc xe ngựa quan phủ, từng tên đều chẳng phải hạng lương thiện.

A Tuấn của ta xưa nay luôn thích đối đầu với những kẻ cứng đầu như vậy.

Thôi thì… ai bảo ta yêu nàng, chẳng thể chịu được việc nàng phải đau lòng?

Ta đã phái người đưa tin, còn cố ý để lại đủ thời gian cho bọn họ rút lui.

Dù sao cũng không thể để họ mang theo bạc tiền bỏ trốn, nếu không thì chẳng còn cách
nào giải thích với hoàng thượng.

Ta biết A Tuấn sẽ không bỏ qua dễ dàng, nên cố tình nới lỏng phòng bị ở mấy ngân trang ngầm, lại vô tình mà hữu ý tiết lộ vị trí các ngân trang đó.

Quả nhiên nàng phái người đến cướp.

Sau đó ta cố ý thử dò xét, nàng cũng ra sức che giấu, hoàn toàn quên mất cái tính cứ chột dạ là sẽ vô thức lộ đủ động tác nhỏ từ xưa của mình.

Nàng thậm chí còn chủ động hôn ta.

Ta thực lòng cảm thấy số bạc kia, tiêu rất đáng.

〈6〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

Hôm nay là ngày ta thành thân.

Theo lời A Tuấn từng nói, da ta trắng, nếu mặc hỷ phục màu đỏ hẳn sẽ rất đẹp.

Còn theo ta mà nói, A Tuấn với đôi mắt sáng, nét mày dịu dàng, dù nàng mặc gì cũng đều đẹp vô cùng.

Chỉ tiếc là hôm nay, ta tóc đen áo đỏ, nhưng cô dâu lại không phải là A Tuấn.

Có lẽ nàng đã đạt được mục đích, lại dùng một chiêu nữa để rời xa ta.

Cái xác kia, đương nhiên không phải nàng.

Nàng giỏi thuật dịch dung, nhưng ta nhận ra được ánh mắt nàng. Nên hôm đó ở mã thị, chỉ liếc một cái ta đã biết đó là nàng.

Quả nhiên, khi ta không còn giá trị lợi dụng nữa, nàng bắt đầu tiếp cận Lý Cung Hòa.

Chỉ mong nàng đừng dùng cách mà nàng đã từng dùng với ta để đối phó với Lý Cung Hòa.

Những ngày gần đây, đầu ta cứ quanh quẩn với điều đó.

Thôi vậy, nếu nàng muốn có được danh sách Xích Diễm quân, ta sẽ giúp nàng một tay. Dù sao thì, điều đó vẫn còn tốt hơn việc nàng phải nương nhờ bên cạnh một người đàn ông khác.

Nhưng hôm ấy, tại vách núi Xuyên Độ, ta bảo nàng ở lại bên ta, nàng lại nói nàng sẽ không bao giờ tin ta nữa.

Ta nói rằng, ta sẽ giúp nàng giết sạch tất cả kẻ thù. Trong đó, ta biết, có cả chính ta.

Nhưng ta hiện tại vẫn chưa thể chết được. Nếu ta bỏ đi mà chưa giúp nàng trả thù, để nàng ở lại một mình nơi này, ta làm sao yên lòng được?

Vì thế, ta cố tình tiết lộ thân phận nàng cho Lý Minh Viễn.

Ta bảo với Lý Minh Viễn rằng, muốn dụ được nàng ra, chỉ có thể dùng Xích Diễm quân.

Dùng Xích Diễm quân để dẫn dụ nàng— kỳ thực, chỉ là mượn nàng để tìm ra Xích Diễm quân mà thôi.

Ta lại một lần nữa lợi dụng nàng.

Không biết lần này… nàng có hận ta hay không.

〈7〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

Ngày mai chính là thời điểm thi hành kế hoạch, vốn dĩ ta định quay về để sắp xếp cẩn thận lại một lần nữa.

Thế mà không hiểu sao, A Tuấn lại đưa cho ta một chén trà độc, còn hỏi ta có muốn uống hay không.

Ta từ chối nàng, nhưng nàng lại ép ta uống, tự mình dốc cạn chén trà rồi lập tức áp môi lên môi ta, đem phần trà đó truyền vào miệng ta.

Đây là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là sau khi nàng cướp ngân trang của ta, còn lần thứ hai này, nàng lại muốn thử thăm dò điều gì nữa đây?

Ta không để tâm, ta chẳng còn để tâm đến điều gì nữa, chỉ cần là nàng— chỉ cần là nàng, thì mọi chuyện đều không còn quan trọng.

Ta lại một lần nữa đắm chìm trong nàng, bất chấp tất cả, đến cả chuyện độc tố trong cơ thể sẽ càng lan sâu ta cũng đã quên mất.

Nhưng may mà… may mà nàng có thuốc giải.

Chỉ cần nàng còn sống, thì trước khi ta chết, hãy để ta được đắm chìm thêm một lần cuối cùng đi.

〈8〉

Ta là Thủ phụ đại nhân của Lương Châu.

A Tuấn hỏi ta, có còn muốn cưới nàng nữa không.

Ta phải cưới nàng bằng cách nào đây? Dùng thân thể tàn tạ này, hay là thứ tình yêu ta đã không còn dám trao đi?
“Không cưới nữa.”

Nói ra được câu ấy, lòng ta bỗng nhẹ bẫng, từ đó chỉ một lòng dốc sức đưa Lý Cung Hòa lên ngôi.

Cuối cùng, nàng nói nàng tên là Giang Tuấn, “Tuấn” trong “vĩnh viễn lưu luyến”.

Thì ra bao năm nay ta vẫn gọi sai nàng —không phải chữ “Tuấn” trong “phong lưu tiêu sái”, mà là “Tuấn” trong “lâu dài bền bỉ”.

May mà… may mà trước khi ta chết, cuối cùng ta cũng biết được tên nàng.

Là chính miệng nàng nói cho ta biết tên của nàng.

Không phải là Trưởng công chúa Vạn Phong, không phải là Giang Tuấn Diêu, mà là Giang Tuấn, là Tuấn nhi của ta.
Ta thậm chí không dám nhìn nàng lần nữa, ta sợ, sợ mình sẽ không kìm được mà nói ra— nói cho nàng biết rằng thời gian của ta chẳng còn bao lâu, rằng ta chỉ muốn trong những ngày còn lại, mỗi ngày… đều được nhìn thấy nàng.

Nhưng nàng đáng có một nửa đời sau tốt đẹp nhất, không nên vì kẻ sắp chết như ta mà phải lãng phí.

〈9〉

Ta là Tiêu Ứng Hoài.

Ta chết vào mùa xuân năm Chính Hòa thứ nhất.

Khoảnh khắc đó— ta đã giúp A Tuấn giết sạch tất cả kẻ thù của nàng.

Loading...