Nghe Nói Nam Chính Là Mèo
Chương 2
3.
Ngày thứ hai sau khi tôi đến thế giới này.
Bên ngoài xưởng rượu bất ngờ vang lên tiếng còi báo động, từ màn hình giám sát tôi thấy
một nhóm thú nhân đang tràn vào, ai nấy đều mặc quân phục chỉnh tề, dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng.
Dẫn đầu là một người đàn ông tóc bạc, anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào camera.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi kịp thấy một bên mắt của anh ta có màu lam thẫm.
Chưa kịp nhìn kỹ, Gina đã hoảng hốt kéo tôi nhét vào căn mật thất dưới sàn nhà, dặn đi dặn lại tôi tuyệt đối không được phát ra tiếng động.
Bà ta quay người, bước vội ra đại sảnh, cố giữ bình tĩnh: “Ngài đến xưởng rượu của chúng tôi… có chuyện gì sao?”
Căn mật thất chỉ có một khe hở nhỏ để nhìn ra ngoài.
Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông tóc bạc, chỉ nghe được giọng nói của anh ta.
Giọng đối phương uể oải: “Không có gì, chỉ là kiểm tra định kỳ, xem ở đây có gì khả nghi không.”
Gina liên tục xua tay: “Không đâu! Ở đây vắng vẻ lắm, ngoài khách mua rượu ra thì làm gì có ai lạ tới, thú nhân càng không.”
Người đàn ông đưa ra ra một bảng điều khiển ảo, đưa cho Gina xem:
“Bà có nhận ra người này không?”
“Người?” Gina nhướn mày, lập tức nhận ra từ nhạy cảm trong câu nói. “Ý ngài là... loài người sao? Trời đất, tôi cả đời còn chưa từng thấy người thật bao giờ!”
Bà ta làm bộ chăm chú nhìn bảng điều khiển, rồi cất giọng đầy nghi hoặc: “Nhưng mà… loài người trông ai chả giống nhau, làm sao mà phân biệt được?”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Người đàn ông trẻ quay sang thì thầm điều gì đó với cận vệ đứng phía sau, tôi không nghe
rõ.
Không lâu sau, nhóm binh lính bắt đầu lục soát từng ngóc ngách trong xưởng.
Còn tôi lúc này đang trốn ngay bên dưới chân anh ta.
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tôi nhớ lại những gì hệ thống nói về số phận bi thảm của con người ở thế giới này…
Nếu bị phát hiện, tôi sẽ ra sao?
“Thưa ngài, không phát hiện thấy gì khả nghi —”
Anh ta khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi xung quanh.
Khoảnh khắc ấy, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Anh ta bước vài bước, rồi đột ngột dừng lại.
Quay trở lại chỗ cũ, anh dùng mũi giày gõ nhẹ xuống sàn: “Bên dưới chỗ này… có vẻ rỗng.”
Trong khoảnh khắc ấy, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Gina vội bước lên, lắp bắp: “Phải... phải rồi, chỗ đó là nơi tôi để bã rượu…”
Người đàn ông tóc bạc phẩy tay: “Mở ra đi.”
Gina lúng túng chống chế: “Ngài à, thời tiết này mùi bã rượu nồng lắm, thật sự rất khó chịu…”
Bà ta chưa nói dứt câu thì bên ngoài có người chạy vào, thì thầm điều gì đó vào tai anh ta.
Vẻ mặt anh ta lập tức nghiêm lại:
“Thật sao?
“Tìm thấy rồi à?
“Tôi đi xem một chút.”
Anh ta ra hiệu, cả nhóm lập tức theo sát phía sau, nhanh chóng rời khỏi xưởng rượu.
Mãi đến khi phi thuyền của họ khuất hẳn, Gina mới run rẩy mở mật thất, thả tôi ra ngoài.
Cô lau mồ hôi trán, lẩm bẩm: “May thật… suýt nữa thì toi rồi…”
Tối hôm đó, tôi nghe thấy cô ta lén lút dùng trí não liên lạc với ai đó.
“Dọa chết tôi rồi! Xíu nữa là lỡ miệng khai ra mất! Con bé công nhân này là lao động chui,
không có mã số ID! Chắc dân tị nạn từ hành tinh khác.”
“Tôi thấy nó không có trí não nên mới cho ở lại làm việc, nghĩ bụng trả lương bèo bèo là
được…”
“Giờ muốn kiếm người làm giá rẻ khó lắm! Ai ngờ ham rẻ lại suýt bị lính bắt!”
“Còn cậu thì hay rồi, bảo giữ nó lại? Giữ kiểu gì? Tôi mà bỏ tiền ra làm ID cho nó á? Mơ đi!”
Tối hôm đó, cả tôi và Gina đều không ngủ yên.
Từ phòng bên, tôi nghe tiếng bà ta trằn trọc thở dài suốt đêm.
Còn tôi… chỉ sợ đang ngủ dở lại bị lính kéo đi.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Tôi cảm thấy mình nên bỏ trốn.
Sáng hôm sau.
Tôi kéo tay bà ta, dè dặt hỏi:
“Bà có biết một thú nhân tên là Phát Tài không?”
Dù sao thì, cũng chính Phát Tài triệu hồi tôi đến đây. Nó chắc chắn phải đang ở hành tinh này.
Gina nhướng mày: “Phát Tài à? Biết chứ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn định hỏi thêm thì bà ta đã chỉ về phía một thú nhân đang tiến
tới.
Đó là một thú nhân đen nhẻm, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đầy sẹo — trông hệt như một
con thú hoang chiến trận bước ra từ địa ngục.
“Đó chính là Phát Tài.”
Gina ghé sát tôi, cười khúc khích đầy ẩn ý:
“À quên không nói với cô…”
“Hắn sắp trở thành chồng cô rồi đấy.”
4.
Tôi sững người.
Gina chậm rãi lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh như đang bóc trần tôi từng lớp:
“Cô cứ nói thật đi. Cô là dân tị nạn từ hành tinh khác trốn sang đây, đúng không?”
Bà ta chỉ vào người tôi, giọng đầy mỉa mai:
“Thú hình thì mờ nhạt, chẳng rõ là giống loài gì, chắc uống thuốc che giấu rồi chứ gì?”
“Không có trí não, cũng chẳng có ID thân phận. Để tôi đoán xem, chẳng lẽ cô là tội phạm bị truy nã từ hành tinh khác?”
Tôi: “……”
Chị à, chị đoán tiếp luôn đi, đoán cho tôi là sát thủ liên hành tinh cho rồi.
May mà chị này cận thị nặng cộng thêm bệnh mù mặt nghiêm trọng.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì tôi chẳng khác nào con cá đã bị quăng lên thớt!
“Phát Tài ơi ——” Gina vẫy tay gọi lớn, giọng như bắt được vàng, “Tôi kiếm được vợ cho cậu rồi nè!”
Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, âm thầm lùi về sau từng bước.
Trước mặt là một con thú đực đen sì sì, cao to như tảng thịt xông khói di động, người phủ đầy lông, cười lên còn lộ ra nguyên hàm răng vàng ố.
Ánh mắt hắn tham lam quét qua người tôi như nhìn món hàng:
“Cô nhặt đâu ra đấy?”
Gina cười đắc thắng:
“Lượm ven đường đấy. Biết cậu hay tới mua rượu nên tôi chỉ lấy vài chục đồng tinh tệ thôi.”
“Cưới xong nhớ đưa cô ta đi đăng ký thân phận ngay đấy.”
Đến lúc này tôi mới hiểu — hóa ra cô ta kiếm cho tôi một gã chồng béo phì tai to mặt lớn chỉ vì cái thẻ cư trú, để tôi tiếp tục làm thuê cho cô ta.
Biết tôi thân thể yếu đuối, không dám phản kháng, cô ta thậm chí còn chẳng thèm hỏi tôi có đồng ý hay không.
Tôi hít sâu một hơi.
Hai con thú này, một đấm cũng đủ tiễn tôi lên đường, cứng đầu với họ chỉ có đường ch-t.
Tôi dè dặt hỏi Gina:
“Bao giờ... cưới vậy?”
“Ngày mai luôn.” Gina thản nhiên đáp, như thể đó là chuyện bình thường lắm vậy.
Tên thú đực được gọi là Phát Tài hí hửng bước lại gần, đôi mắt cười tít lại:
“Cô em tên gì? Tôi mỗi tháng kiếm được mười tinh tệ, cộng thêm lương của em nữa, sang năm có thể mua được phi thuyền nhỏ rồi! Sinh mỗi năm một đứa, còn được trợ cấp nữa đấy!”
“Vậy… hẹn gặp ngày mai nhé. Hôm nay tôi đi tắm trước được không?”
Gina phẩy tay dặn dò:
“Tắm cho sạch vào, mai là ngày trọng đại của cô đấy!”
Tôi lập tức chui vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm, kích hoạt hệ thống trong đầu.
Hỏi nó có bàn tay vàng nào cho tôi không.
Hệ thống vắt óc suy nghĩ:
【Ký chủ à, cô không phải xuyên sách nên không có bàn tay vàng nào theo cốt truyện đâu.】
Tôi không thể tin nổi, tâm hồn bị chấn động nặng nề:
“Vậy ngươi giúp được gì cho ta chứ?”
Hệ thống im lặng hồi lâu, gửi vào não tôi một tấm bản đồ:
【Tôi có thể… dẫn đường giúp cô.】
Tôi ngó quanh.
Phòng tắm bé xíu, chỉ có một ô cửa thông khí nhỏ. Gina và Phát Tài chắc chắn chui không lọt, nhưng tôi thì khác.
Bên ngoài vẫn vang vọng tiếng nói cười.
“… Hay là tôi dắt cô ta về luôn hôm nay đi…”
“… Nhưng giá đó không mặc cả đâu đấy…”
Tôi cắn răng, vịn vào bồn rửa mặt, chật vật nhón chân chui qua ô cửa hẹp.
Phía sau là cánh đồng cao lương rậm rạp.
Gina nói đúng, nơi này hẻo lánh, ít người qua lại.
Tôi để vòi nước chảy xối xả, giả vờ như mình vẫn đang tắm. Nhưng tôi biết, thời gian không còn nhiều, cùng lắm kéo dài được ba mươi phút để thoát khỏi hai kẻ thú nhân kia!
Hệ thống chỉ đường ngay:
【Chạy lên núi đi, phía sau là khu mỏ.】
Tôi nhìn dãy núi đen kịt xa xa, lắc đầu:
“Không được, quá vắng. Nguy hiểm lắm.”
Tôi không thể mạo hiểm như vậy. Phải đổi hướng!
Hệ thống vội vã điều chỉnh:
【Vậy đi theo đường này, băng qua hệ thống thoát nước ngầm, có thể đến được khu trung tâm gần nhất.】
Cống ngầm hôi hám đầy mùi khai nồng nặc khiến tôi muốn ngạt thở.
Tôi không dám ngừng nghỉ sợ bị Gina tóm lại.
May mà hệ thống sông ngầm quanh co chật hẹp, Gina bọn họ cũng không đuổi theo được.
Không biết chạy bao lâu, cuối cùng tôi đẩy được nắp cống lên.
Là khu chợ! Đập vào mắt là một khu chợ náo nhiệt, thú nhân qua lại tấp nập.
Tôi len lén chui ra, giật một tấm vải trên quầy gần đó, quấn kín người và mặt.
“Nghe gì chưa? Hoàng gia đang tìm một con người giống cái.”
“Ể? Tìm về nấu canh hay làm món xào vậy?”
“Trời ơi, mấy ông thú nhân Hoa Hạ này nghiện nấu ăn thiệt sự.”
“Cũng có thể là để sinh con. Gen loài người thuần khiết, thông minh, ghép với thể chất mạnh mẽ của thú nhân thì sinh ra thế hệ vàng luôn.”
“Cơ mà nếu tôi tìm thấy con người, ít cũng phải được nghìn tinh tệ hoàng gia mới chuộc về.”
“Chuẩn luôn, chợ đen giờ đã đấu giá tới tám trăm tinh tệ rồi.”
Đám thú nhân vô tư bàn tán.
Tôi thầm rơi nước mắt.
Phát Tài ơi, anh hại tôi thảm quá…
Chẳng lẽ vì tôi bắt anh đi tắm mà anh trả thù tôi sao?
Một con thú nhân mặt nhọn, mắt ti hí bất chợt hít hít mũi:
“Có mùi gì lạ quá…”
“Ngọt ngọt, thơm thơm.”
“Mùi đó chắc của tôi đấy,” một tên khác tự tin khoe, “Nước hoa rong biển mù tạt xịt từ sáng đấy!”
“Không phải cái mùi thối đó!” Gã mặt nhọn nhíu mày, ánh mắt sáng quắc, “Mùi này tôi chưa
từng ngửi qua, lạ lắm. Không giống thú nhân đâu.”
“Chẳng lẽ… là người?”
Tôi: “……”
Len lén lùi lại, đột nhiên phía sau có một bàn tay bịt chặt miệng tôi.
Áp lực khủng khiếp như bóp nghẹt toàn bộ dây thần kinh.
Chỉ trong tích tắc, tôi mất đi ý thức.