Tiểu Hồ Ly Chỉ Muốn Ăn Bánh Ngọt
Chương 5
17.
“Đã tìm thấy chưa?”
“Chưa…"
“Đường hầm đã nổ, hắn không thể rời khỏi phủ. Tiếp tục lục soát!”
Nghe thấy tiếng nói, ta len lén thò đầu ra khỏi một góc giả sơn, chỉ thấy vài kẻ cầm đuốc vội vã chạy ngang qua dãy nhà phía trước.
Tình hình tuy vẫn rất nguy cấp, nhưng không hiểu vì sao, tâm trạng hoang mang của ta dần bình ổn lại.
Nhất định sẽ có cách ra ngoài thôi.
“…Ngươi…” Tô Hoài An đột nhiên lên tiếng.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta.
Ánh mắt giao nhau, ta thấy rõ sự do dự trong đáy mắt hắn.
?
Do dự gì cơ chứ?
“Cái… đuôi…”
Hắn có vẻ khó mở lời, ho khẽ một tiếng:
“Cái đuôi đang… vắt ngang người rồi.”
Ta cúi đầu nhìn xuống.
A, đúng thật.
Aaaaa! Áo choàng lông của ta bay đi từ lúc nào rồi chứ!
Vậy tức là… tai ta cũng bị thấy luôn rồi!
Lần này đến lượt ta lưỡng lự.
Liệu hắn có sợ không đây…
Trong đầu ta nhanh chóng chạy qua ba bốn câu giải thích, cuối cùng lại bỏ hết.
Ta thu đuôi lại:
“Ta… đã tu luyện thành công rồi. Ừm… đừng sợ, ta không ăn thịt người đâu.”
Có lẽ vì thấy ta còn căng thẳng hơn cả hắn, cũng có thể hắn vốn đã đoán ra, Tô Hoài An khẽ cười:
“…Ta biết.”
“Ngươi biết?”
“Ngươi là… tiểu hồ ly bên cạnh Hoàng thượng, đúng không?”
Hắn còn nhớ ta nữa!
“Là ta. Ừm… bánh đậu đỏ lần trước ngon lắm, cảm ơn ngươi nhé.”
“Người phải cảm ơn là ta mới đúng.”
Dù vạt áo hắn nhuộm đầy máu, khí chất ôn hòa vẫn chưa hề giảm sút:
“Cảm ơn vì đã đến giúp ta.”
Ừm… hơi ngại một chút.
Ta khẽ phe phẩy đuôi:
“Có thể hỏi ngươi một chuyện được không?”
“Cứ hỏi.”
“Tại sao trên người ngươi lúc nào cũng có mùi ngọt vậy?”
“…Thì ra là vậy.”
Hắn như chợt hiểu ra điều gì đó:
“Ngươi ngửi thấy mùi trên người ta, nên mới không chút đề phòng mà theo ta vào trong ngõ hẻm.”
“Ừm.” Ta gật đầu.
Ánh mắt Tô Hoài An ôn hòa, cười dịu dàng:
“Bình thường ta hay làm ít điểm tâm, chắc mùi dính lên người.”
Hắn lại nói thêm:
“Dù là người quen, sau này cũng đừng hành động hấp tấp như vậy nữa.”
Ta cũng cười theo:
“Nếu thấy tình hình không ổn là ta sẽ biến về hồ ly trốn luôn đó!”
Trên hòn giả sơn, bóng cây đung đưa, gió thổi lành lạnh.
“Đến tháng Ba hoa đào nở, thử bánh hoa đào ta làm nhé?”
“Ngon không đó?”
“Đương nhiên rồi.”
Trông chờ quá đi mất!
Mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi bị Tần Dục bắt về trị thương đến giờ, ngoài một cái bánh đậu đỏ ra, ta chẳng ăn được gì hết trơn!
“Ngươi có tên không?” Tô Hoài An đột nhiên hỏi.
Dòng suy nghĩ của ta bị kéo về:
“Cứ gọi ta là Viên Viên đi.”
“Viên Viên? Thì ra là vậy…”
Hắn khẽ lặp lại tên ta, vẻ mặt dường như đã thông suốt điều gì đó, lại mang theo chút bất đắc dĩ:
“Chuyện hôm nay… sợ rằng Hoàng thượng sẽ không để ta yên đâu.”
?
Cái gì mà không để yên chứ?
Có vẻ như nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt ta, Tô Hoài An trầm ngâm một lát.
Sau đó hỏi lại:
“Ngươi có biết việc đầu tiên Hoàng thượng làm sau khi đăng cơ là gì không?”
“Là gì vậy?”
“Hoàng thượng tháo biển treo ở tẩm cung Dưỡng Tâm Điện xuống, thay bằng biển tên Dưỡng…”
Bỗng bên dưới hòn giả sơn vang lên tiếng bước chân đều tăm tắp, ta cảm thấy rất quen, liền ló đầu nhìn xuống.
Người đi đầu không biết vì sao lại bắt được ánh mắt của ta ngay lập tức.
“Viên Viên!”
Ngay sau đó là một tiếng “ẦM!” vang lên, ta ngẩng đầu theo hướng phát ra âm thanh, trời đột nhiên sáng rực, có thứ gì đó nổ tung, từng mảnh ánh sáng rơi xuống, lấp lánh giữa màn đêm.
“Đến lúc rồi.”
Tô Hoài An khẽ thở dài đứng dậy, tra kiếm vào vỏ, rồi quỳ xuống đất:
“Vi thần xin nhận tội.”
?
Ta quay đầu lại.
Tần Dục mặt không đổi sắc, nhưng mỗi bước hắn đi tới đều ẩn giấu cơn giận, khiến cả không gian trở nên nặng nề, khó thở.
…
Sao hắn nhìn thấy ta lại giận thế? Rõ ràng lúc nãy gọi ta nghe còn kích động lắm mà…
Ta không tự chủ được mà nuốt nước bọt, lùi lại một bước.
Không giống chút nào với cảnh tượng lẽ ra nên vui mừng vì được cứu cả!
Tần Dục không nói một lời, đi tới cạnh ta, cởi áo choàng trên người phủ lên người ta.
Ta vừa định lên tiếng nói gì đó cho bớt căng thẳng, thì hắn đã siết chặt cổ tay ta, kéo ta đi thẳng về phía trước.
Ta loạng choạng mấy bước, quay đầu nhìn Tô Hoài An vẫn còn đang quỳ:
“Tô Hoài…”
“Viên Viên.”
Tần Dục hít sâu một hơi, giọng lạnh tanh:
“Nàng gọi thêm một tiếng nữa, hắn sẽ phải quỳ mãi ở đó.”
Chỉ một lúc sau, ta đã nhìn thấy ánh lửa giữa sân và tiếng khóc lóc vang lên từng đợt.
Tần Dục đột ngột che mắt ta lại, bước chân vội vã và dứt khoát.
Phía sau, giữa âm thanh hỗn loạn, có người hét lớn:
“Hoàng thượng nhiều lần sai binh lính tìm kiếm núi Thanh Sơn, chẳng phải cũng vì muốn tìm tiên nhân sao! Hoàng thượng! Thần cũng có nỗi khổ—”
Dường như bị bịt miệng, tiếng nói đột ngột ngừng bặt.
Tần Dục… tìm núi Thanh Sơn? Để làm gì?
Ta định quay đầu lại, nhưng hắn siết chặt ta vào lòng:
“Lời kẻ điên, không cần nghe.”
Rồi lạnh lùng ra lệnh cho thị vệ bên cạnh:
“Bắt toàn bộ người của Hữu thừa tướng, giải về Ty Chưởng Hình. Đợi Yến Khanh tướng quân mang người về, cùng nhau thẩm vấn!”
18.
Trong thư phòng, ta vẫn còn nghe lác đác tiếng pháo hoa nổ vang bên ngoài.
Còn lúc này…
Sắc mặt Tần Dục lạnh như băng, giọng nói cũng ẩn chứa sát khí.
Tô Hoài An thì đang ngay ngắn quỳ dưới điện trả lời.
Căng… căng thẳng quá đi mất…
Sao lại cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc nãy trốn truy sát ở phủ Hữu thừa tướng nữa vậy?
Ánh đèn trong điện sáng rõ khiến ta càng nhìn rõ hơn vết máu loang lổ trên y phục của Tô Hoài An.
Đặc biệt là vết thương ở cánh tay phải, đến giờ vẫn còn đang rỉ máu.
Ta định chạy ra ngoài gọi lão đại phu tóc bạc tới, thì Tần Dục bất ngờ nổi giận, ném thẳng một quyển sổ vào người Tô Hoài An.
Tờ giấy mỏng trong sổ lướt qua mặt hắn, để lại một vết xước nhỏ.
"Ngươi làm gì vậy! Không thấy người ta bị thương rồi à?" Với cái nghĩa khí giữa những kẻ cùng vào sinh ra tử, ta đứng chắn trước mặt Tô Hoài An:
"Tả thừa tướng rõ ràng đã cứu Ninh Ninh, sao ngươi lại đối xử với hắn như xử tội phạm vậy?"
Tần Dục từ trên ghế đứng dậy, giọng nói lạnh như băng:
"Tội phạm? Nếu thật là xử tội, giờ hắn đã bị nhốt chung với Hữu thừa tướng trong Ty Chưởng Hình rồi."
… Hình như cũng có lý.
Không đúng không đúng, việc gấp bây giờ là phải trị thương cho hắn!
Tần Dục bước xuống bậc thềm, kéo ta về phía hắn:
"Trong sổ là báo cáo về những hoạt động gần đây của Hữu thừa tướng."
"Tô Hoài An, ngươi càng để tâm đến chuyện này, càng dễ bị cảm xúc chi phối, thì lại càng mất đi sự tỉnh táo. Ngươi xuất thân thanh bạch, thường xuyên bất hòa với Hữu thừa tướng, dù có tra được chân tướng thì sao? Triều đình phức tạp rối ren, ngươi chắc chắn bản thân rút ra được toàn thân ư? Trẫm không để ngươi nhúng tay vào không có nghĩa là trẫm mặc kệ."
Tô Hoài An đáp khẽ: "Là thần cố chấp, thần xin nhận tội."
Tần Dục sa sầm mặt: "Đã thế thì cách chức Thừa —"
Ta phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, kiễng chân lên, lấy tay bịt miệng Tần Dục.
Hắn nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Ta cười gượng vài tiếng, chậm rãi buông tay ra, thấy thương tình nên lại kéo kéo vạt áo hắn.
"Hắn đã cứu bọn ta mà, đừng phạt hắn nữa."
Tần Dục im lặng hồi lâu.
"Thôi được rồi." Hắn khép mắt lại, đổi giọng:
"Nể tình ngươi cứu người có công, phạt bổng lộc hai tháng, trong thời gian đó đóng cửa tự kiểm điểm, xem như cảnh cáo nhẹ."
"Lần sau còn dám cãi lời trẫm, chức Tả thừa tướng này cũng chẳng giữ được đâu."
Tiễn Tô Hoài An ra khỏi điện, ta hơi lo lắng: "Vết thương của hắn…"
Tần Dục cắt lời ta: "Không chết được."
…
…
Không biết phải nói gì luôn.
Biểu cảm của Tần Dục hơi đáng sợ.
Hắn đột nhiên hỏi một câu cực kỳ kỳ quặc: "Hồ ly các ngươi có chín mạng à?"
?
"Làm gì có, cái đó do con người các ngươi bịa ra thôi."
Tần Dục nghe vậy liền cười, mang theo chút mỉa mai: "Thế mà còn dám một mình chạy đi cứu người?"
"……"
"Với lại, chuông đeo trên áo ngươi đâu?"
"…… Chắc là… chạy loạn nên… làm rơi mất rồi…"
Tần Dục vuốt tai ta: "Nàng có biết không, mỗi khi nói dối mắt nàng lại đảo loạn lên."
"……"
Ta còn chưa kịp thở ra hơi, Tần Dục lại nói tiếp: "Tô Hoài An đã nhìn thấy nàng rồi."
"Cái gì?"
"Tai, đuôi… dáng vẻ khi nàng biến thành người." Càng nói, giọng chàng càng trầm xuống.
Ta vội vã giải thích: "Lúc đó tình huống nguy cấp mà…"
Nhìn thì nhìn chứ có sao, ngươi cũng nhìn rồi còn gì? Ngươi còn sờ nữa kìa.
Nhưng đối diện ánh mắt của Tần Dục, ta đành nuốt hết mấy lời đó trở vào.
Không thể chọc giận hắn lúc này được.
Ta biến lại thành hồ ly, đang định chuồn đi để chờ hắn hết giận rồi quay về.
Tần Dục lại giữ chặt ta lại.
Đau!
Cơn đau bất ngờ khiến ta không dám động đậy nữa, chỉ dám giữ nguyên tư thế ban đầu.
Tần Dục vừa tức vừa lo: "Nàng không biết là vết thương lại nứt ra rồi à? Còn dám chạy!"
"Người đâu! Gọi ngự y tới!"
……
Ta khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn vai trái, đúng là một mảng lông đã nhuộm đỏ.
Vì lúc nãy căng thẳng quá nên không để ý.
Giờ mới thấy đau thật.
Xong rồi…
Bánh ngọt của ta chắc mọc cánh bay xa rồi…
Ta ngoan ngoãn nằm lên người Tần Dục:
"Trước khi lão tóc bạc và thuốc tới… có thể cho ta ăn một cái bánh ngọt nhỏ không?"
Tần Dục nhìn ta như cười như không.
… Con hồ ly đáng thương như ta thật tội nghiệp.
Sau khi ngự y rời đi, ta cũng ngoan ngoãn giơ chân trái lên, phối hợp để Tần Dục băng lại vết thương.
Gió bên ngoài vẫn rít từng cơn, nghe mà thấy lạnh cả người.
Ta đột nhiên nhớ tới cô bé kia: "Ninh Ninh! Ta còn chưa tìm Ninh Ninh nữa!"
"Đứa bé vội vã chạy xuống núi đó?" Tần Dục vừa thong thả quấn băng vừa buộc chặt lại:
"Yên tâm, trẫm đã cho người đưa nó về nhà rồi."
"Ngươi gặp nó rồi à?" Ta ngồi bật dậy trên giường: "Sao ngươi biết nhà nó ở đâu?"
"Nằm xuống." Tần Dục lại ấn ta xuống nệm: "Ám vệ nghe được."
Ồ! Là cái đuôi nhỏ đó!
"Người của ngươi cũng đâu phải giỏi lắm, nửa đường còn để lạc ta."
"Đúng là đáng phạt. Hắn không nên quay về báo cáo."
Tần Dục vuốt bộ lông rối bù của ta: "Phải là đánh ngất rồi vác về mới đúng."
?
"Thôi thôi… thế thì cũng hơi quá rồi…"
Có lẽ vì trong tẩm điện quá ấm, hoặc do thuốc bắt đầu phát tác, ta ngáp một cái nho nhỏ.
"Buồn ngủ quá." Ta nhắm mắt lại, đầu tựa lên cạnh đệm mềm.
Mơ màng giữa lúc sắp chìm vào giấc ngủ, ta như cảm nhận được sợi tóc của Tần Dục đang lướt nhẹ bên tai mình.
"Viên Viên…"
19.
Hôm sa trời rất đẹp.
Tiếc là ta không nhúc nhích được.
Hơn nữa… chán quá chán quá…
Tần Dục ngồi trước bàn, vừa viết vừa vẽ, thỉnh thoảng lại cúi đầu quan sát ta.
“Nhìn ta làm gì.” Ta cuộn chân phải lại dưới bụng.
“Hôm nay ngoan như vậy, chắc là vết thương đau lắm rồi.”
“… Hứ.”
“Truyền ngự y vào.”
...
Lại bị ép uống thuốc rồi.
Đắng quá, khó uống quá trời luôn.
Vừa định đổi tư thế xem có đỡ hơn tí nào không, bên ngoài liền vang lên tiếng truyền yết kiến của Yến Khanh tướng quân.
Ta biết hắn!
Là người Tần Dục từng phái đi tìm người.
Vả lại tối qua Tô Hoài An cũng từng nhận nhầm ta là thuộc hạ của hắn.
“Sao hả, Viên Viên lại có hứng thú với Yến Khanh rồi à?”
Hừ, lười để ý ngươi.
“Trước kia ngươi bảo hắn đi tìm người, có liên quan đến Hữu thừa tướng sao?”
Tần Dục lau vết thuốc dính lên lông cổ ta: “Vẫn tò mò như xưa.”
“Vì có nhiều chuyện ta vẫn chưa hiểu mà.” Ta theo phản xạ liếm phần lông vừa bị hắn lau.
Đắng quá!
“Cũng được, dù trẫm không nói, nàng cũng sẽ tìm cách đi hỏi người khác.” Tần Dục dường như có chút bất đắc dĩ: “Tuyên.”
Qua cuộc trò chuyện giữa Tần Dục và Yến Khanh, ta đại khái đã hiểu toàn bộ câu chuyện.
Mấy năm trước, Hữu thừa tướng có một đứa con trai khá trễ, thể trạng yếu ớt, năm ngoái bị cảm lạnh, sau đó phát sốt, ho ra máu, bệnh mãi không khỏi.
Hắn cầu xin Tần Dục ban ngự y đến khám, Tần Dục đồng ý, kết quả bị chuẩn đoán là bệnh lao, không thuốc cứu được. Trong lúc hắn khẩn cầu từng hồi, chỉ có thể ban cho phương thuốc, xem thử có kéo dài được chút ngày nào không.
Dùng mấy thang thuốc, chẳng khá hơn chút nào.
Bất lực, Hữu thừa tướng tình cờ gặp được một gã tà sĩ giang hồ, người này bảo có một cách giữ được mạng sống của đứa bé.
Hữu thừa tướng vội vàng hỏi, tà sĩ nói, mỗi ngày làm một hình nhân giấy, viết rõ tên họ của đứa trẻ lên, sau đó thi pháp rồi đốt đi, gọi là “thế thân”, có thể kéo dài mạng sống, nếu thành tâm, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh.
Hữu thừa tướng do dự, nhưng không còn cách nào khác, bèn đưa số tiền lớn, đồng ý thử một lần.
Làm phép xong, hôm sau đứa bé quả thật không còn ho ra máu.
Hữu thừa tướng mừng rỡ, giữ gã tà sĩ lại trong phủ, nhưng chưa được bao lâu, đứa bé lại sốt cao không lui. Hữu thừa tướng nổi giận, chất vấn tại sao bị lừa.
Tà sĩ thấy sự việc sắp bại lộ, nghiến răng nói dối: bệnh của đứa bé quá nặng, hình nhân giấy đã vô dụng, cần phải dùng người thật làm thế thân.
Hữu thừa tướng giằng co mấy ngày, nhìn đứa bé bệnh đến mức hấp hối, cuối cùng đành bỏ tiền mua xác trẻ con trong thành, giao cho tà sĩ làm phép đốt đi.
Tà sĩ không ngờ Hữu thừa tướng lại tin là thật, đành miễn cưỡng làm theo.
Nhưng trẻ em chết trong thành đâu có nhiều như vậy, Hữu thừa tướng bèn phái sát thủ hắn nuôi trong bóng tối, nhắm vào những đứa trẻ đi lạc, không có người thân bên cạnh.
Thấy trò lừa sắp bị vạch trần, trẻ em bị đốt càng ngày càng nhiều, nhìn Hữu thừa tướng như hóa điên, tà sĩ dần dâng lên sợ hãi, lấy cớ muốn rời thành về quê. Hữu thừa tướng ngoài mặt đồng ý, lại âm thầm sai người theo sát, tìm cơ hội giết người diệt khẩu.
…
Ta có chút buồn.
Giá như ta sớm phát hiện, giá như có thể cứu thêm được vài đứa trẻ nữa…
“... Nhân chứng vật chứng đầy đủ, tội danh chồng chất, chọn ngày xử trảm.”
Giọng nói của Tần Dục kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.
Vết thương đau, ngực cũng không dễ chịu chút nào.
Ta chôn đầu giữa hai chân trước.
Tần Dục nhẹ nhàng vuốt phần sau cổ ta.
Yến Khanh tướng quân dường như vẫn chưa rời đi.
“Còn chuyện gì nữa?” Tần Dục trầm giọng hỏi.
Khác hẳn sự dứt khoát lúc trước, Yến Khanh bỗng trở nên do dự: “Khởi bẩm bệ hạ… thần cho rằng… Tả thừa tướng… ngài ấy…”
“Đừng tưởng trẫm không biết Tô Hoài An đã đến Hữu tướng phủ bằng cách nào.”
Yến Khanh quỳ xuống điện: “Bệ hạ!”
Ta hơi nhúc nhích.
Tần Dục cau mày: “Nhỏ tiếng thôi.”
“Tô Hoài An đã lựa chọn không nói ra, trẫm cũng không truy cứu. Lần sau còn như vậy…”
?
Họ đang đánh đố gì thế?
Xác nhận Yến Khanh đã rời đi, không nghe thấy ta nói chuyện, ta vội hỏi Tần Dục điều mình vẫn chưa hiểu.
“Sao ngươi biết tên tà sĩ kia đang ở thành Thanh Dương vậy?”
“Đêm ở chùa bắt ngươi ấy, ngươi còn nhớ tên thích khách làm ngươi bị thương không?”
Ta nghiến răng, tất nhiên là nhớ, nhờ hắn mà ta đau tới tận bây giờ đấy.
“Mấy ngày đó, trong chùa ngoài chùa đều là người của trẫm, hắn không thể nào trốn trong chùa.”
Ờ ha, ta chợt nhớ ra: “Vậy tại sao ngươi lại cho đổi hết người trong chùa thành người của ngươi?”
Tần Dục khựng lại một chút: “... Bảo vệ an toàn cho trẫm, không được à?”
“Vậy sao hộ vệ lại mặc đồ tăng nhân? Quần áo bình thường không tốt hơn à?” Bảo sao đêm đó lúc ta chui từ hàng rào vào, cứ thấy lạ lạ.
Không nghe tiếng tụng kinh, mà lại nhiều mùi lạ.
Sắc mặt Tần Dục có hơi mất tự nhiên.
“Thôi được rồi, sao nữa?”
“Hắn không phải nhắm vào trẫm, mà là từ trên núi Thanh Sơn xuống.” Ánh mắt Tần Dục trở nên lạnh lẽo.
“Vừa vào chùa đã bị ám vệ phát hiện, giao chiến thất bại, liều mạng một phen, chỉ là không ngờ lại để ngươi trúng một đao.”
“Hắn bị trẫm đánh gãy ba cái xương sườn, được bí mật đưa về, giao cho Ty Chưởng Hình tra khảo nghiêm ngặt. Mấy ngày sau chịu không nổi, nói hắn được sai đến giết một tên tà sĩ.
Ở Thanh Sơn bị tà sĩ cắt đuôi, mới vào Linh Nguyên tự chờ cơ hội, vừa nói xong đã tắt thở.”
“Thì ra là vậy.” Ta nghĩ một chút:
“Vậy ngươi cho người tìm tà sĩ, là vì đoán còn có kẻ chủ mưu?”
Tần Dục xoa xoa tai ta: “Ừ.”
“Vậy ngươi tới cứu bọn ta, là vì đã nghi ngờ Hữu thừa tướng rồi?”
“Là mấy ngày trước mới bắt đầu nghi. Hôm nghỉ lễ, Tô Hoài An đột nhiên vào cung, nói lúc mua bánh đậu đỏ, thấy có nhà đóng cửa suốt, thương nhân bảo dân gian có yêu quái ăn thịt trẻ con.”
“Chuyện này lớn như vậy, lại cần nhân lực vật lực khổng lồ, ngay đúng thời điểm đó, ta tự nhiên nghĩ đến Hữu thừa tướng.”
“Vậy sao không trực tiếp bắt hắn lại luôn?”
“Viên Viên của trẫm vẫn ngây thơ như vậy.”
?
Tác dụng thuốc dần phát huy, ta lại bắt đầu buồn ngủ.
“Ngủ đi, tới bữa tối trẫm sẽ gọi ngươi.”
“Có bánh ngọt—” Ta vểnh tai lên.
Tần Dục đáp lại cực kỳ dứt khoát: “Trong mơ có thể sẽ có đó.”
Đồ nhỏ nhen.
Nhưng quả thật ta đã mơ.
Trong mơ, bé gái nhỏ lại ôm chặt lấy cái đuôi của ta:
Ninh Ninh đã về nhà rồi… An An cũng phải đi rồi.
Cảm ơn chị Hồ Ly nha…
Tạm biệt nhé.
20.
Sau lễ hội thả đèn ba ngày, Tần Dục bắt đầu cái thứ gọi là "thượng triều" mỗi sáng.
Phải dậy sớm lắm lắm ấy.
Lúc đầu ta còn thấy mới lạ, nên cũng bò dậy theo hắn, để hắn ôm ta đến đại điện nghe bọn họ nói chuyện.
Có cái gì thú vị thì ta vểnh tai lên nghe, còn mấy chuyện chán ngắt hoặc khó hiểu quá thì ta ngồi đếm gạch lát sàn cho qua thời gian.
Tổng cộng có 4.718 viên gạch.
Và không thể thiếu câu “Có chuyện tấu, không chuyện bãi triều” mỗi ngày, nghe đến mức tai ta tê liệt luôn rồi.
Tổng cộng đã nghe câu đó 42 lần.
Chỉ tiếc là vẫn chưa thấy Tô Hoài An đâu cả.
Thì ra… hai tháng lại dài như vậy.
Không biết vết thương của hắn ta giờ ra sao rồi…
Còn ta thì hồi phục cũng khá ổn, mấy hôm trước vừa ngừng thuốc, Tần Dục lại đút cho ta ăn mấy món tròn tròn mềm mềm.
Hắn lau mấy vụn bánh dính bên mép ta, bảo món đó tên là bát trân cao.
Ngon cực kỳ!
Chỉ là… luôn có cảm giác hình như ta từng thấy ở đâu rồi.
Ừm… là ở đâu nhỉ?